"Ức Lâm, lần trước anh đến tìm em, nói chuyện em gái anh cho em nghe, sau đó anh uống nhiều, chính là lần đó." Nước mắt của cô gái rơi xuống, chẳng màng trên phố người đông qua lại tấp nập, chỉ muốn níu kéo người thanh niên trước mặt.
"Giai Kỳ......"
"Ức Lâm, con im miệng đi, con uống say rồi không nhớ gì cả, nó nói mang thai con của con, thì con tưởng thật sao?" Bỗng nhiên, từ đằng xa có một phu nhân ăn mặc sang chảnh đi đến.
Lam Hân nhìn qua, đồng tử co lại dữ dội, người đàn bà mặc bộ màu đỏ đào ở trước mặt, mang theo nữ trang quý hiếm, vừa hay là Cố phu nhân.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây vậy?" Cố Ức Lâm nhìn thấy mẹ của mình sắc mặt bỗng trầm xuống, kinh ngạc mà nhìn mẹ anh ta.
Bà đã theo dõi anh ta.
Kể từ khi bà biết anh ta có bạn gái là Giai Kỳ, thì mỗi ngày bà đều lần theo dấu vết điều tra anh.
Gia đình Giai Kỳ có điều kiện không tốt, mở một quán ăn lớn ở đây, để duy trì kế sinh nhai.
Anh ta biết chuyện này sớm muộn gì bà cũng biết, sợ bà gây khó khăn cho Giai Kỳ, đến tối nay thì sẽ chia tay với Giai Kỳ.
"Mẹ không đến, chẳng lẽ phải chứng kiến cảnh con bị đứa con gái này gạt sao?" Cố phu nhân nói khó nghe, phẫn nộ nhìn con trai.
"Không, bác gái, con không có gạt Ức Lâm, con thực sự đang mang thai con của Ức Lâm." Thẩm Giai Kỳ nhìn Cố phu nhân, nước mắt ướt đẫm nhưng vẫn đầy vẻ kiên quyết.
Ánh mắt Cố phu nhân khinh bỉ nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lẽo, dáng vẻ coi thường Thẩm Giai Kỳ, cười mỉa mai: “Con trai tôi say rượu, cô lại muốn hại con trai tôi, phải không? Tôi nói cho cô biết, cánh cửa lớn Cố gia nhà chúng tôi, Thẩm gia mấy người, không thể vượt qua được đâu, đây là tấm ngân phiếu một triệu tệ, không cần biết đứa trẻ này có phải là của Cố gia hay không, một triệu tệ này cho cô để nuôi dưỡng nó."
Nói xong, Cố phu nhân ném tấm ngân phiếu xuống dưới chân của Thẩm Giai Kỳ.
Thẩm Giai Kỳ nghe Cố phu nhân nói, trong chốc lát bỗng ngây ra, cô đứng yên nhìn Cố phu nhân, nhìn thấy cô ngây ra như vậy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cả con người như người mất hồn.
"Mẹ, sao mẹ lại có thể như vậy chứ? Giai Kỳ cô ấy đã mang thai con của con rồi, con sẽ kết hôn với Giai Kỳ” Lần đầu tiên trong đời Cố Ức Lâm phản kháng lại bà.
"Con im đi!" Cố phu nhân nhìn con trai một cách giận dữ.
"Giai Kỳ." Bỗng nhiên, từ quán ăn lớn có một người phụ nữ hơi mập xông ra.
Dường như bà ấy vừa bước ra khỏi bếp, trên người còn đeo tạp dề, và một số vết dầu loang.
Bà ấy là mẹ của Thẩm Giai Kỳ, Vương Quế Hoa.
"Giai Kỳ, con điên rồi, con là không thể lấy chồng hay không có ai muốn hả? Ở trên phố mà mất mặt như vậy". Vương Quế Hoa đau đớn đỡ con gái dậy, cúi đầu nhìn vào tấm ngân phiếu bên chân Thẩm Giai Kỳ.
Bà ấy cúi xuống nhặt lên và đập mạnh vào mặt Cố phu nhân bên cạnh, ngũ quan từ từ có chút phúc thái, tinh tế đến mức nhìn Cố phu nhân nổi giận: “Lấy mấy đồng tiền thối của bà cút đi, ai thèm tiền của bà chứ? Thẩm gia tôi mặc dù không dư dã, nhưng nuôi một đứa cháu vẫn nuôi nổi, không cần các người phải thương xót đâu”.
"Nếu bà đã không cần tiền, vậy thì sau này quản cho tốt con gái của bà đi, nếu còn quấy rối con trai tôi nữa thì quán ăn lớn này, các người đừng hòng mở được cửa nữa". Khuôn mặt của Cố phu nhân lạnh lùng, uy hiếp Vương Quế Hoa.
Cả người của Vương Quế Hoa sững sờ, dưới ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, quán ăn này, là kế sinh nhai duy nhất của cả nhà bà.
Bà còn có một cậu con trai đang học đại học, đều phụ thuộc vào quán ăn lớn này.
"Mẹ, mẹ đừng có quá đáng?" Cố Ức Lâm nhìn bà giận dữ.