Biết rõ bản thân không phải con gái nhà họ Cố, cho nên, cô ta vẫn luôn sống trong hoảng sợ, chỉ sợ một ngày nào đó, bản thân sẽ bị tống ra khỏi cửa mà không biết nguyên do.
Tần Ninh Trăn cũng không có để ý tới cảm nhận của Có An An, vẻ mặt u buôn, “Đi thôi, ta cũng không có tâm tư đi dạo phố nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Cố An An liếc mắt về phía bà ta một cái, hiện tại chủ tịch Lục còn chưa có tìm được, bà ta còn có tâm tư nuốt trôi cơm được sao?
Cô ta vẫn luôn lo lắng chuyện này, chủ tịch Lục một khi đã tỉnh lại, tất cả mọi chuyện sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Lục Hạo Thành mang đi chủ tịch Lục đi, thì nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu sống ông ta.Ít nhất phải cứu sống ông ta trước, thì kế hoạch của bọn họ mới thành công được.
Nhìn thấy Lâm Tử Thường đứng một bên, cô ta cũng không tiện mở miệng nói cái gì?
Chỉ có thể gật gật đầu, đi theo hai người kia rời đi.
Ban đầu, ba người này vốn đến đây để chọn quà cho Lục Tư Ân, Lục Tư Ân bởi vì chuyện của Mộc Tử Hoành mà đã bị đả kích rất lớn, nghĩ muốn mua quà khiến cô ta vui vẻ, hiện tại Cố An An cũng không có tâm tư đi dạo phó gì nữa.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Lam Tử Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái: “A...!cuối cùng cũng thay mẹ chúng ta xả được cục tức rồi, Cố An An này, quả thực là lòng lang dạ thú, thường xuyên gài bẫy hãm hại mẹ sau lưng, mắy kẻ trên mạng mắng chửi mẹ đúng là ánh mắt mù, thị phi chẳng thể phân biệt được, mắng mỏ bất chấp đúng sai, một ngày nào đó em sẽ khiến những người kia hiểu được thế nào ra trắng đen rõ ràng.”
Lam Tử Kỳ, hai tay chống nạnh, vẻ mặt phẫn nộ, cô bé đã chờ đợi cơ hội này đã lâu, cuối cùng đã để cô bé gặp được Cố An An một lần.
Trong đầu hiện lên hàng ngàn lượt bình luận đủ các ý tứ, cô bé nghĩ càng thất từng giận, nhưng mà những lời này, cũng không thể nói ra với mẹ, chỉ sợ mẹ lại buồn khổ thương tâm.
Lam Tử Tuấn nói: “Kỳ Kỳ, hôm nay em đã làm rất tốt, những người này cũng không phải hạng tốt lành gì.”
Cả ba anh em nói chuyện luôn luôn phân rõ nặng nhẹ, nói chuyện cũng tùy người mà đối đãi, tuy nhiên không phải ai cũng là con người.
Kỳ Kỳ cùng Nhiên Nhiên bình thường cũng là như vậy, đối mặt với đám người dám bắt nạt mình, mở miệng ra là có thể khiến người khác muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
“Anh cả, em thật sự muốn mau chóng lớn lên, như vậy là có thể bảo vệ được mẹ chúng ta, tuy rằng mẹ cứ nói là không quan tâm, nhưng nào có ai thích bị người ta mắng chửi chứ?”
Kỳ Kỳ không cam lòng, không cam lòng người khác cứ dám sỉ nhục mẹ mình như vậy, mà cô bé lại không thể làm được gì.
Lam Tử Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu em gái: “Kỳ Kỳ, chúng ta đang dần dần lớn lên.”
Lam Tử Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn qua Tử Nhiên: “Chẳng lẽ không có thuốc nào có thể lớn lên thật nhanh được sao?”
Lam Tử Nhiên mang vẻ mặt lười biếng cười cười, hơi hơi cúi đầu, ý cười ở bên môi nhộn nhạo, “Kỳ Kỳ, em xem phim tiên hiệp quá nhiều rồi đấy, nếu có loại thuốc như vậy, anh cũng muốn lớn lên thật nhanh, sau khi lớn lên anh có thể thực hiện hóa giấc mơ trở thành ngôi sao của mình, anh có thể trở thành ảnh đề có lưu lượng hàng đầu trong làng giải trí rồi.”
Đây vẫn luôn là ước mơ của Nhiên Nhiên, là ước mơ mà cậu bé vẫn luôn nỗ lực hướng tới, vì này ước mơ này, cậu đã không ngừng tăng cường luyện tập trí nhớ, rèn luyện thể lực cho bản thân, cố gắng học nhận biết chữ, có gắng học tập ca hát khiêu vũ, thật sự rất khổ cực.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy thù lao cũng cảm thấy đáng giá.
Lam Tử Kỳ lại trừng mắt liếc qua anh hai mình một cái “Anh hai à, anh mở miệng nói máy lời này mà không mặt đỏ sao hả?”
Lam Tử Nhiên: “…… ” Lời này của cậu có vấn đề gì sao?
“Anh vì cái gì phải mặt đỏ?”
Cậu nhịn không được hỏi, đôi mắt đen và sáng như đá quý nhìn qua khuôn mặt thanh tú của em gái, vẻ mặt nghỉ hoặc rất muốn biết đáp án.
“HH HH….
” Lam Tử Kỳ cười cười, đảo mắt nhìn trên mặt anh mình một vòng, “Anh hai, muốn làm ảnh đề có lưu lượng hàng đầu, trước tiên thì lời nói và Tư Tưởng phải thống nhất đã.”
Lam Tử Nhiên chớp chớp đôi mắt đen sáng như sao trời, Trông cậu có vẻ giả tạo, đạo đức giả lắm sao?
Vẻ mặt Lam Tử Nhiên có chút nóng lên, đây thật sự là em gái ruột của mình sao?
Bình thường con bé nói chuyện không cần dùng não còn chưa tính, nhưng dù thế nào, mình cũng là anh hai nó mà..