Lam Tử Tuần lập tức tiền lên một bước, lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo nói: “Nếu bà dám động ngã em trai tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ khiến công ty bà lại lỗ thêm 10 triệu.”
Mỗi một lời đều lọt vào tai Tần Ninh Trăn một cách rõ ràng.
Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, bàn tay định giáng xuống lập tức dừng lại.
Bà ta không thể tin nhìn qua Lam Tử Tuần, khóe miệng dùng sức mím một chút, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Lam Tử Tuấn, giờ khắc này, bà ta rõ ràng phát hiện, ánh mắt đứa nhỏ trước mặt này vô cùng giống Lục Hạo Thành.
Đó là ánh mắt lãnh khốc vô tình, bá đạo ngang ngược mà lại cao quý.
Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, tuy nhiên đôi mắt kia lại thâm trầm như biển, giống như hồ nước băng giá khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc trong ánh mắt, bà ta chợt phát hiện ra, đứa nhỏ này, chính là phiên bản lúc nhỏ của Lục Hạo Thành.
Cố An An cùng Lâm Tử Thường cũng rất kinh ngạc khi nghe những lời Lam Tử Tuần nói.
“Mày …..
Mày vừa rồi nói cái gì?”
Tần Ninh Trăn còn muốn xác nhận lại một chút, có phải bà ta vừa gặp ảo giác rồi nghe nhầm không, vừa rồi đứa trẻ này còn nói, muốn cho công ty của bà ta tổn hại thêm mười triệu?
Đôi mắt đen nháy của Lam Tử Tuần lạnh lùng nhìn thoáng qua bà ta “Đừng bao giờ động đến em trai em gái tôi, đặc biệt mẹ tôi, néu không, dù cha tôi không ra tay, thì tôi cũng Sẽ ra tay.”
Giọng điệu Lam Tử Tuần còn cực kỳ nghiêm túc, cho dù là Tần Ninh Trăn đã từng trải qua bao sóng to gió lớn, người nào cũng gặp qua, cũng không hề có cảm giác được Lam Tử Tuần đang nói đùa.
Ánh mắt nghiêm nghị của thằng bé này, khiến bà ta nhìn vào còn thấy sợ hãi.
Dáng vẻ nhỏ bé kia, lại lộ ra cảm giác khiến người ta ớn lạnh.
“Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, chúng ta đi.”
Lam Tử Tuần trầm giọng nói.
“Vâng!”
Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ cùng đồng thanh.
Ba anh em vừa cất bước định đi, Tần Ninh Trăn lập tức lên tiếng.
“Đứng lại.”
Cả ba đứa nhỏ liền lập tức dừng bước.
Lam Tử Tuấn hơi nhướng mắt, đường nét khuôn mặt trở nên sắc bén, ánh mắt lúc này còn lạnh hơn trước đó, “Bà còn muốn làm cái gì?”
Ánh mắt Tần Ninh Trăn thâm thúy, lạnh lẽo như băng, lớn tiếng hỏi: “Cho nên, chuyện của tập đoàn Lục Trăn thật sự là cha mày làm?”
Tuy rằng bà ta biết là Lục Hạo Thành làm, nhưng cũng không có chứng cớ, bà ta cũng không thẻ nói cái gì “Không, là tôi làm, cha tôi không biết gì về chuyện này.”
Lam Tử Tuấn thoải mái thừa nhận hành động của bản thân, nếu chiến tranh đã phải bắt đầu rồi, không nhát thiết phải che giấu nữa.
“Hh ha.
” Tần Ninh Trăn cười cười, vô cùng châm chọc, “Chỉ bằng một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như mày thì có thể làm cái gì?”
Tần Ninh Trăn quả thật trong khoảnh khắc cũng tin lời cậu bé nói.
Liền ngay cả hai người ở phía sau Lam Tử Tuấn là Cố An An cùng Lâm Tử Thường, cũng đều tin những lời Lam Tử Tuần nói.
Lam Tử Tuần trầm giọng nói: “Bà cũng có thể không tin.”
“Mày….” Tần Ninh Trăn lại có xúc động muốn xông lên đánh người.
Đứa nhỏ này đã nói gì với bà ta vậy?
Những gì đã xảy ra với công ty bà ta là do thằng nhãi này làm, chuyện này quả thực rất buồn cười, nó là một đứa trẻ, một đứa trẻ vừa mới vào tiểu học, làm sao có thể có năng lực đến vậy?
Khiến cho công ty bà ta trong một đêm đã thiệt hại 10 triệu.
“Không có khả năng.”.