Lục Hạo Thành đáy mắt vẫn còn loáng thoáng tia nghi hoặc, hỏi: “Tập đoàn Lục Trăn còn có một cổ đông lớn nữa, trong tay nã ắm giữ 20% cổ phần công ty, đến bây giờ vẫn còn chưa điều tra ra được người đó là ai sao?”
Anh nhất định phải biết người bí ẩn kia là ai?
Có phải là cũng đứng về phía Tần Ninh Trăn hay không?
Nhắc tới chuyện này, đáy mắt Âu Cảnh Nghiêu cũng hiện ra một tia hoang mang, anh khẽ lắc đầu, “Tôi vẫn luôn ra sức điều tra về người này, tuy nhiên vẫn không thể điều tra ra rốt cuộc là ai.
Tập đoàn Lục Trăn có rất nhiều cổ đông liên quan, không biết Tần Ninh Trăn có biết tới người này hay không.
Nếu thật sự tra không được, chỉ có thể tìm Tiểu Tuần nhờ hỗ trợ.”
Lục Hạo Thành lại cười đắc ý: “Thời khắc máu chót, vẫn còn phải dựa vào con trai tôi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không thèm liếc nụ cười đắc thắng của người anh em, khuôn mặt anh vẫn nở nụ cười “Tôi biết con trai cậu thật sự rất giỏi, nhưng cậu cũng không cần phải lần nào cũng thế này.”
Lục Hạo Thành hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên ý cười tỏa sáng: “Vì sao tôi lại không cần như vậy?
Dù sao đứa trẻ thiên tài như con trai tôi, thật sự là quá ít, Lục Hạo Thành tôi đúng thật là may mắn, được ông trời ban cho gen tốt như vậy để sinh được con trai và con gái đều vô cùng xuất sắc”
Nói tới đây, Lục Hạo Thành lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện cô con gái bảo bối của mình giao phó, anh vội bước vào ngồi cạnh Âu Cảnh Nghiêu rồi nói “Âu Cảnh Nghiêu, để tôi nói cho cậu nghe, con gái tôi lần này đã vẽ thêm ba bức tranh, chuẩn bị tham gia triển lãm tranh toàn quốc, tác phẩm lần này so với những lần trước còn tuyệt hơn.
Con gái nhà tôi nói, lúc này đây nhất định sẽ làm cả thành phố Giang khiếp sợ.”
Nhưng mà, sau khi anh nói xong, Âu Cảnh Nghiêu vẫn như cũ không thèm nhìn tới mình, ngón tay thon dài tiếp lục lướt nhanh trên bàn phím.
Lục Hạo Thành: “……..
” Anh lẳng lặng nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu.
“Âu Cảnh Nghiêu, cậu có nghe thấy tiếng tôi nói chuyện không vậy?”
Anh nhịn không được hỏi lại, loại cảm giác bị ngó lơ này cũng không máy dễ chịu.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính: “Nghe được rồi, con gái của cậu quả thật rất giỏi!”
Nói xong, Âu Cảnh Nghiêu lúc này mới ghé mắt qua nhìn người bên cạnh: “cậu không phải chỉ muốn nghe tôi nói câu này thôi sao?”
Lục Hạo Thành: “….?”
Lời này chẳng lẽ không nên nói chắc?
Con gái của anh vồn đã giỏi như vậy sẵn rồi.
›H hai 02.
” Anh thấp giọng cười cười, “Âu Cảnh Nghiêu, lời của cậu là thật lòng sao?”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn chăm chú vào Lục Hạo Thành: “Chẳng lẽ nhìn tôi có vẻ không thật lòng sao?”
Lục Hạo Thành: “……..
” Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ luôn có một sự không thống nhất, cảm giác như là người của hai thế hệ vậy.
.
Đọc truyện tại ( TRUМtr цyen.м E )
“Cậu đúng là thật lòng mà nói.”
Lục Hạo Thành đứng dậy, không muốn tiếp tục trò chuyện với người này nữa, anh sợ sẽ bị đối phương làm tức chết mắt.
Âu Cảnh Nghiêu ngước mắt lên nhìn qua: “Đêm mai là sinh nhật của cậu, đã có dự định như thế nào chưa?”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, vẻ mặt lền buồn bực, Lam Lam dường như đã quên mát chuyện này rồi, anh có kiểm tra qua mấy món cô mua về, không hề có quà dành cho anh.
Đây là lần sinh nhật đầu tiên của anh từ lúc cô trở về cạnh mình, anh vẫn rất mong chờ quà sinh nhật của cô.
Anh nói: “Ở nhà thì đơn giản quá.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy chúng ta đi đâu đây?
Cũng đi qua nhà Lam Hân luôn sao?”.