Không đúng, Hạ Thù vẫn theo đuổi sự hoàn mỹ cầu toàn, cô ta không có khả năng sẽ nhìn trúng mẫu áo cưới này.
Bà ta liền cầm lấy di động, gửi tin nhắn wechat qua cho Tiết Tĩnh: [ Tiết Tĩnh, cô xác định chính là bộ áo cưới này sao?] Tiết Tĩnh rất nhanh hồi phục cô tin tức.
[ Cô Bùi, trong phòng làm việc của Lam Hân, trên người người mẫu đang mặc bộ áo cưới này, là Lam Hân trong khoảng thời gian này tự hoàn thành từng đường kim mũi chỉ, tôi cũng từng tiếp xúc qua loại vải này, chính là bộ này không có sai.] Cô Bùi kia vừa thu được tin tức, vẫn là vẻ mặt nghỉ hoặc, cái này không hề giống phong cách thường thấy của Lam Hân.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?
Bùi Dao Tinh chuyển mấy bức ảnh vào máy tính rồi mới chuẩn bị tan tầm.
Lam Hân, nếu là chiếc áo cưới này thì để ta thử nhìn xem, cô sẽ làm thế nào để làm kinh diễm cả thành phố Giang này chứ?
Lý Nghệ Na lúc này lại gọi điện thoại đến cho bà ta.
Bùi Dao Tinh vừa thấy là điện thoại của Lý Nghệ Na, có chút kinh ngạc, đối phương chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình, sau vài chục năm đây là lần đầu tiên bà ta nhận được cuộc gọi từ Lý Nghệ Na.
Bà ta nghe điện thoại, nhưng không mở miệng nói chuyện.
“Tôi biết cô đang nghe, Mậu Tử Hiên uống rượu say rồi, đang ở chỗ tôi, cô qua đây đón người về đi.”
Bùi Dao Tinh vừa nghe lời này, vẻ mặt khiếp sợ cúp di động, ngay cả cửa văn phòng cũng không kịp đóng đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Mậu Tử Hiên, tên khốn kiếp này, ông cũng dám đi tìm Lý Nghệ Na.”
Bà ta chạy vọt đi, vừa đi vừa lầm bằm chửi rủa.
Trong căn hộ của Lý Nghệ Na, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp là gian mở, tổng thể thiết kế trông rất ấm áp.
Bà sống một mình, trong nhà từ trong ra ngoài ngăn nắp sạch sẽ, nhìn qua thật sự thấy thoải mái.
Lý Nghệ Na mặc một chiếc áo len trắng giản dị, phối hợp với chiếc quần sát màu đen, trông bà nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều, tóc được búi cao lên, đôi mắt sáng ngời, lông mi thật dài còn khẽ rung động, làn da trắng nõn không tì vết còn ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, nhìn người đàn ông mặt tây trang giày da chỉnh tè trước mặt, người cũng có tuổi rồi, hơi có chút phát tướng, dáng vẻ vẫn rất điển trai, đã hơi mập ra, không còn phong thái thời tuổi trẻ nữa rồi.
Bà đã rất lâu không gặp qua Mậu Tử Hiên, người từng là vị hôn phu của mình, và cũng đã phản bội bà.
Khiến bà trở thành trò cười của cả thành phố Giang, hắn lại xoay người cùng với người bạn thân của bà kết hôn, tin tức này cũng đủ khiến cả thành phố chấn động.
Hiện giờ gặp lại người đàn ông này, bà cảm giác nỗi uất hận trong lòng dường như đã vơi đi rất nhiều.
Bà hận người đàn ông này cả đời, cũng bị hủy hoại cả cuộc đời bản thân.
Sau này bà sẽ không hận thù gì người trước mặt này nữa, cũng không làm trì hoãn cuộc đời mình nữa.
Bà vẫn có thẻ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu mình trong tương lai.
Mậu Tử Hiên nhìn thấy căn nhà sạch sẽ và vô cùng ấm áp của Lý Nghệ Na.
Năm đó, hắn nhất thời nóng vội lựa chọn Bùi Dao Tỉnh, mà làm thương tổn Na Na.
Sau khi bọn họ kết hôn, vẫn không thể có con, hắn nghĩ đây chính là báo ứng.
Bản thân uống say khướt nhìn Lý Nghệ Na vẫn trẻ trung xinh đẹp, mang vẻ mặt áy náy, “Na Na, năm đó là tôi có lỗi với em.”
Lý Nghệ Na lạnh lùng nghiêm mặt, “Hiện tại nói mấy lời này còn có tác dụng sao?”
“Na Na, tôi biết em hận tôi, vẫn còn cô đơn đến giờ, mỗi lần tôi nghĩ đến, lại cảm thấy vô cùng áy náy.”
Mỗi một lần uống rượu, điều cuối cùng hắn hồi hận nhát là lên giường với Bùi Dao Tinh, từ nay về sau đã không còn duyên phận với Na Na nữa.
“Na Na, em có biết không?
Bùi Dao Tinh chỉ có vẻ bề ngoài ngăn nắp chu toàn, cô ta sẽ không làm việc nhà, sẽ không náu cơm, trong phòng của chúng tôi chất đầy quần áo của cô ta vứt lung tung, mỗi sáng sớm cả phòng đều bừa bộn loạn hết cả lên vì đống quần áo kia, khiến cho tâm trạng người nhìn cũng khó chịu..