Lam Hân thấy ánh mắt của Lục Hạo Thành bỗng nhiên lạnh ngắt, nhìn vào bầu trời tối tăm, giọng lạnh nhạt nói: "Lục tổng, tôi và Cần Hi còn có việc, nên đi trước đây”.
Cô chọn cách trốn tránh câu hỏi của Lục Hạo Thành.
Câu hỏi này, sẽ tốt hơn nếu không trả lời!
Cẩn Hi rất có thể là có ý tốt.
Lục Hạo Thành vốn không hề có ý định buông tha Lam Hân một cách dễ dàng như vậy, anh đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo lên.
Anh nhìn vào người đang gọi đến, là Mộc Tử Hoành đang gọi cho anh.
Anh bỗng nhiên cười nhìn Lam Hân, giọng trầm xuống: “Lam Lam, mai gặp lại".
Sau đó anh cầm điện thoại và đi ra ngoài.
Cẩn Hi nổi giận nghiến chặt răng, không nói gì cả.
Lam Hân đã đứng dậy, anh nhìn thấy liền đứng dậy theo, cả hai không nói chuyện gì cả, lặng lẽ rồi đi ra ngoài.
Lục Hạo Thành đứng ở nơi không xa để trả lời điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào Cẩn Hi và Lam Hân đang vai kề vai rời đi, ánh mắt đen tối như mực, thâm sâu khó lường.
Một lúc sau, Mộc Tử Hoành ở phía bên kia điện thoại nói cái gì, anh không hề nghe rõ, nên hỏi lại lần nữa: “Tử Hoành, cậu vừa nói gì vậy? Nói lại đi!”.
Mộc Tử Hoành phía bên kia điện thoại không nhẫn nại lặp lại một lần nữa, "Lục Hạo Thành, tôi nói, có người đang âm thầm xóa dấu vết của Lam Hân, đối phương biết rõ chúng ta đang điều tra Lam Hân, nên đặc biệt sắt thép không cho phép chúng ta điều tra Lam Hân."
Lục Hạo Thành chau mày, hơi thở lạnh ngắt ám ảnh trong đôi mắt anh, nhìn hai người họ lái xe máy rời đi, anh tỏ ra lạnh lùng, là Lạc Cẩn Hi, chỉ có cậu ta, mới có mối quan hệ như vậy.
Và cũng chỉ có cậu ta, mới có khả năng xóa bỏ tất cả dấu vết của Lam Hân.
"Hạo Thành, anh có nghe không?" Mộc Tử Hoành hỏi.
"Đang nghe!" Sắc mặc của Lục Hạo Thành trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng.
"Hạo Thành, cách nhanh nhất bây giờ chính là làm giám định ADN, để Cố phu nhân và Lam Hân làm giám định ADN."
"Không, chuyện này tạm thời khoan hẵng nói! Vị trí hiện tại của Lam Lam, đã bị Cố An An cướp lấy, tôi vẫn còn một cách để có thể xác nhận Lam Lam, sáng mai cậu đến phòng làm việc, tôi sẽ nói cho cậu nên làm thế nào?"
Lục Hạo Thành nói xong thì tắt điện thoại.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn theo hướng mà Lam Hân và Cẩn Hi rời đi.
Lạc Cẩn Hi, tôi và Lam Lam là thanh mai trúc mã, không phải là người mà cậu dễ dàng cướp lấy đâu.
Với lại, còn có mẹ của con trai anh nữa!
Lục Hạo Thành đắc ý nhếch nhếch lông mày.
Anh đứng tại chỗ một hồi lâu, qua một lúc sau mới quay người đi vào nhà hàng.
Anh quay lại nhà hàng rồi ngồi đối diện với Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh, hỏi: "Hạo Thành, đây không giống như anh, học cách giành phụ nữ từ lúc nào vậy?"
Lục Hạo Thành nhếch mày nhìn thần sắc của cậu ta, " giành sao?"
Chỉ với hai từ nhưng toát ra được sự lạnh lùng vô tình, khiến Âu Cảnh Nghiêu chau mày.
Cúi đầu, chậm nhưng không kinh tâm nho nhã uống ngụm nước, cười nhếch miệng nói: "lẽ nào không phải sao? Vừa nhìn thì đã biết là Lạc Cần Hi đó rất thích cô Lam Hân rồi, anh làm như vậy, chẳng phải là giành sao?"
Lục Hạo Thành cười lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, ánh đèn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan hoàn mỹ của anh, mũi cao môi mỏng, mi mày sống động, vẻ đẹp sắc sảo kinh động lòng người.
Rốt cuộc là ai giành với ai, sau này sẽ rõ.
Anh cầm đũa lên, nho nhã gắp đồ ăn.
Nhưng đồ ăn đã nguội, mà anh vẫn cảm thấy rất ngon.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh, chỉ biết cười mà chẳng nói gì.
Cậu ta buông đũa xuống, nho nhã nhếch đôi chân lên từ từ ngã người dựa lui sau, tay bưng chén trà, ánh mắt đăm chiêu tò mò nhìn Lục Hạo Thành đang cặm cụi ngồi ăn.