Lục Hạo Thành vừa thấy một màn tiết mục chó cắn chó, nội bộ lục đục của đám người kia, anh mắt anh càng trở nên u ám hơn lúc đầu, giống như có thể đem linh hồn con người hút vào vậy, thậm chí còn mang theo vẻ giết chóc khủng khiếp.
“Giám đốc Lục, chuyện này đều ba người trước mặt này tụ tập bày mưu tính kế, hoàn toàn không có liên quan gì đến tôi, hôm nay bọn họ tìm tôi qua đây, chính là để chứng thật về chuyện này.”
Giám đốc Vương thay đổi dáng vẻ lỗ mãng mới vừa rồi, lời lẽ sắc bén hơn hẳn.
Ở trên thương trường, hẳn trải qua bao trận mưa to gió lớn, hiện giờ còn chưa không sống chết đã phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, trở thành kẻ chết thay,sao hắn có thể chịu nhịn chứ?
Lục Hạo Thành khoanh tay đứng vững vàng, nhìn qua hắn, “Giám đốc Vương, chuyện này tôi đã cho người điều tra rõ ràng, quả thực không hề có liên quan tới ông, hiện tại ông có thể đi rồi.”
Giám đốc Vương đột nhiên cả kinh, Lục Hạo Thành từ khi nào thì trở nên đễ nói chuyện như vậy chứ?
Về phần Lục Hạo Thành vì sao lại muốn hắn rời đi, nguyên nhân rất đơn giản, chuyện này quả thật là hắn không hề có tham dự, chỉ là đem chuyện này nói mập mờ: với Lục Hạo Khải, tuy nhiên hắn cùng Khương Tịnh Hàm trong lúc đó, từng có giao dịch, cũng bởi vì làm ra chuyện này, hắn mới không dám nói rõ sự thật ra ngoài.
Về chuyện này, anh sẽ tìm cơ hội khác tính sổ riêng với giám đốc Vương này.
Giám đốc Vương nhìn thấy Lục Hạo Thành không nói lời nào, lập tức vộ vàng đứng dậy đến rời đi.
Cố An An nhìn thấy hắn cứ như vậy mà đi rồi, đồng tử mắt cô ta chợt co rút lại.
Cô rõ ràng đã Lục Hạo Thành làm cho hoảng sợ, lại cố gắng mở to mắt nhìn thẳng vào Lục Hạo Thành, “Giám đốc LỤC; lỐI…
“Câm miệng, đừng mở miệng nói chuyện với tôi.”
Lục Hạo Thành lại vô tình ngắt lời cô ta lần thứ hai.
Ánh mắt anh mang đây sát khí nhìn qua Lâm Tử Thường, tầm mắt kia dường như có thể xuyên thủng linh hồn, khiến kẻ khác không rét mà run.
Cả người Lâm Tử Thường đều trở nên run rầy, một câu cũng không dám nói.
Lục Hạo Khải lại thoải mái hơn cả, hắn chậm rãi nâng một điếu thuốc, tàn thuốc còn có tia lửa lóe ra, “Lục Hạo Thành, không cần bày ra bộ mặt như muốn ăn thịt người ra để hù dọa người khác, việc này quả thật là chúng tôi làm, anh nghĩ xem phải làm sao bây giờ?
Nói thẳng ra là được rồi.”
Nói xong, hắn há miệng, nhẹ thở ra, sương khói tràn ngập ở khuôn mặt, vẻ mặt hắn đầy ngạo nghễ, ở trước mặt Lục Hạo Thành, chưa bao giờ hắn cho phép bản thân mình tỏ ra yếu kém về khí thế.
Khóe miệng Lục Hạo Thành nhếch lên một đường vòng cung, đầy ý giễu cọt, “Cậu vội vàng cái gì, còn sợ không tới lượt cậu sao?
Rất nhanh sẽ có người tới nơi này thôi.”
Âu Cảnh Nghiêu đã đi gọi điện thoại rồi, người cha kia của hắn cùng người của gia đình họ Có, cũng rất nhanh sẽ qua đây.
Đôi mắt Lục Hạo Thành léo lên ánh sáng lạnh lẽo, lướt qua đám người, khí thế mạnh mẽ áp chế, đột nhiên quét qua.
Lục Hạo Khải cùng Có An An, Lâm Tử Thường, nháy mắt đứng ngồi không yên, lúc này đây, liền ngay cả Lục Hạo Khải, đáy lòng cũng có chút bất an, có người lại đây, là ai, cha hắn sao! Đôi mắt đào hoa của Lục Hạo Khải nhướng lên, căm tức nhìn Lục Hạo Thành: “Anh muốn cho ba tôi chạy qua đây đúng không?”
Lục Hạo Thành nhìn qua hãn, khi nghe được chữ cha tôi kia, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra chút đăm chiêu.
Là cha của hắn cũng đúng, nhưng cũng là cha của anh.
Anh sẽ để cho người cha này suy sụp một chút, để ông ta phải ăn năn hồi hận.
Nhà họ Lục danh gia vọng tộc ở Thành phố Giang, ở trước mặt người ngoài luôn là vẻ đạo mạo vẻ vang hiển hách.
Nhưng trong mắt anh chỉ thấy thật nực cười biết bao.
Âu Cảnh Nghiêu đã đi tới, phong thái phi phàm, đường nét khuôn mặt rõ nét, làn da trơn nhẫn hoàn mỹ không chút tì vết, đôi môi mỏng cũng rất đẹp, anh nhìn qua Lục Hạo Thành, “Chủ tịch công ty của Lâm Tử Thường đã đi công tác, tôi đã đem toàn bộ chuyện hôm nay nói lại với anh ta, anh ta nói sau khi trở về sẽ lập tức tới tìm cậu.”
“Được!”.