"Nếu như cô ấy chính là đối thủ lớn nhất của tôi, thì Lục Hạo Thành tôi phải chinh phục cô ấy, dùng họ của tôi, kèm theo tên của cô ấy, để trở thành Lục phu nhân của tôi!" Lục Hạo Thành cười đến trong lòng nở hoa, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra cảnh hai quyển sổ nhỏ màu đỏ bên trên có tên của anh và cô.
Ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu thâm trầm nhìn anh một lượt, hít một hơi sâu, rồi nói: "Hạo Thành, đã nhiều năm rồi mà cậu còn chưa từ bỏ sao?"
Nếu như Cố ỨC Lam vẫn còn sống, thì sớm đã tìm được rồi.
Đã nhiều năm vẫn không tìm thấy cô ấy, kết quả đã rõ như ban ngày rồi.
Lục Hạo Thành tỏ ra không hài lòng với lời nói của anh ta, nên cúi đầu và nói: “Âu Cảnh Nghiêu, ngay cả khi trong thế giới u ám nhất, con người cũng sẽ cố gắng tìm kiếm những điều chân thật từ đó để cho bản thân có một tia hy vọng, những thứ bản thân muốn đi theo đuổi có lẽ có thể ở bên cạnh mình”.
Âu Cảnh Nghiêu cười: “Hạo Thành, bắt đầu từ giây phút cô ấy biến mất, thì anh đã sống trong thế giới u ám huyền ảo đó. Đối với người khác mà nói, trong cuộc đời có rất nhiều việc phải làm, còn trong cuộc đời của anh thì chỉ sống vì cô ấy.
Có người thì đi lạc vào một khu rừng, còn anh, thì bị treo cổ trên một cái cây lớn."
Của thang máy mở ra, hai người bước vào. nho nhã
Giây phút cánh cửa thang máy khép lại, Viên Viên vốn không hề rời đi bước ra từ trong góc khuất.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, Viên Viên không khỏi bất ngờ!
Suốt bao năm qua Lục Hạo Thành chưa lập gia đình, không có bạn gái, cũng không có scandal, hóa ra, là đang chờ người yêu trở về.
Người đó là ai?
Viên Viên chỉ nghe được những lời phía sau, những lời trước đó, cách quá xa, nên cô không hề nghe rõ.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa gọi điện, vừa đi về phía thang máy.
"Alo! Hàm Hàm, tôi biết Lục Hạo Thành bao nhiêu năm nay tại sao không có bạn gái rồi?" Viên Viên híp mắt nói.
"Viên Viên, tại sao? Cô mau nói đi!”. Phía bên kia điện thoại phát ra giọng nói kích động của Khương Tịnh Hàm.
"Lục Hạo Thành đang chờ người phụ nữ mà anh ấy yêu!" Giọng nói của Viên Viên, vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.
"Cái gì? Đợi người sao?” Khương Tịnh Hàm sau khi nghe tin đó thì có chút không tin.
"Đúng, Hàm Hàm, tôi chưa bao giờ thấy Lục tổng vui mừng như vậy cả." Giọng nói của Viên Viên có phần hụt hẫng, người đàn ông như Lục Hạo Thành nếu có thể gả cho anh ấy, thì không còn gì mong muốn nữa.
Trong đầu cô ta hồi tưởng lại khung cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Lục Hạo Thành, bóng dáng nho nhã đó, cô lãnh cao quý, gương mặt tuấn diễm nhất cử nhất động đều khiến cho người ta mê mẩn.
Khiến cho trái tim của cô ta có thứ gì đó trong khoảnh khắc mà đột phá xông ra, cô ta chính là có chấp niệm điên rồ đối với người đàn ông này.
Cuối cùng, Viên Viên chẳng nghe rõ Khương Tịnh Hàm đang nói gì cả.
Đó chỉ là những kỷ niệm buồn bã khi nhìn thấy những gì mà Lục Hạo Thành đã trải qua.
Lục Hạo Thành là kiểu người mà cho dù là ở đâu thì cũng sẽ phát sáng phát nhiệt, những người yêu thích anh đều cảm thấy thế giới thật ấm áp.
Lục Hạo Thành đi ra khỏi thang máy, đợi Âu Cảnh Nghiêu lái xe đến, dưới ánh hoàng hôn, hình bóng của anh được kéo dài hơn rất nhiều.
Tay anh bỏ vào túi quần, nhất cử nhất động của anh tùy ý và cao lãnh.
Ánh mắt của anh trầm xuống nhìn một lượt xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Khóe môi Lục Hạo Thành bỗng cong lên, anh đang muốn đi qua đó thì lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe mô tô dừng trước mặt Lam Hân.
Lục Hạo Thành dừng chân tại chỗ, ánh mắt tối tăm, u ám nhìn Lam Hân lên chiếc xe mô tô của Cẩn Hi, cứ thế mà đi.
Người mà tối nay Lam Hân hẹn vậy mà lại là Lạc Cẩn Hi.
Nhìn bóng dáng của hai người họ dần dần rời đi, Lục Hạo Thành lúc này chỉ cảm thấy ngứa mắt.