Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1035




Chương 1035:

 

Tôi cũng sẽ gặp may mắn, có thể tìm được người phụ nữ mình yêu.”

 

Lục Hạo Thành vội vàng gật gật đầu, “Cậu tốt nhất nên nhanh chóng tìm được một người phụ nữ, nếu không tôi cũng sợ xu hướng tính dục của cậu quả thật có vấn đề đấy, không thể nói dõi tông đường, dì Âu nhất định sẽ bị cậu làm tức chét.”

 

Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, “Gặp được người thích hợp, tất nhiên sẽ thật sự muốn yêu đương.”

 

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim như vừa vọt lên thẳng cổ họng, rốt cục cũng buông xuống.

 

Anh chỉ chỉ vào Mộc Tử Hoành đang ở trong phòng nói: “Đi cùng cậu ta nói chuyện đi, tôi quay một đoạn video gửi cho Nhạc Cẩn Nghiên.Nhạc Cần Nghiên mấy ngày nay vô cùng thương tâm khổ sở, làm hại bà xã của tôi cũng cả ngày lo lắng bồn chồn theo.”

 

Âu Cảnh Nghiêu khẽ cong môi, “Có thể, nhưng mà, cậu sẽ dùng gì để báo đáp tôi?”

 

Lục Hạo Thành khẽ nhìn tên bạn một cái thật sâu, lạnh lùng nói “Lấy thân báo đáp nhé?”

 

Âu Cảnh Nghiêu sửng sốt, mỉm cười: “Cậu nghiện hả?”

 

Lục Hạo Thành nói: “Là cậu nhắc tới trước.”

 

Khóe miệng Âu Cảnh Nghiêu tràn đầy ý cười, “Cậu càng ngày càng không giống cậu , xem ra đàn ông sau khi kết hôn, đều sẽ thay đổi.

 

Trong lòng Mộc Tử Hoành có người con gái mình yêu, cũng liền thay đổi.”

 

Âu Cảnh Nghiêu nói xong, liền hướng đến Mộc Tử Hoành đi đến.

 

Lúc Âu Cảnh Nghiêu vừa đi vào Mộc Tử Hoành liền cúi đầu xem di động, cũng không phát hiện Âu Cảnh Nghiêu tới gần.

 

Âu Cảnh Nghiêu nhìn xuống, thấy Mộc Tử Hoành đang nhìn vào bức ảnh của Nhạc Cẩn Nghiên với vẻ mặt đau khổ.

 

Âu Cảnh Nghiêu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Cậu nhớ cô ấy đến vậy, sao không chịu gặp mặt cô ấy?”

 

Mộc Tử Hoành lúc này mới cảm nhận được sự tồn tại của Âu Cảnh Nghiêu, anh thu lại bớt cảm xúc, chua sót cười: “Tôi hiện tại đã trở thành cái dạng này, không mang được hạnh phúc cho cô ấy thì có tư cách gì để gặp người ta?”

 

Ngày đó nghe được lời cô nói, trong lòng anh cũng đã rất Vui vẻ.

 

Nhưng mà vừa đến buổi tối, nỗi nhớ thương khao khát đó sẽ quấn lấy anh, thứ duy nhất có thể giải tỏa được nỗi tương tư của anh chỉ là bức ảnh của cô.

 

Có đôi khi, anh cũng rất muốn nghe giọng nói của cô, giọng cô nghe rất êm tai Những lúc cô gọi anh là Tử Hoành, anh liền có cảm giác vô cùng hạnh phúc.

 

Tim cũng đập thình thịch , nhanh đến mức không thể khống chế được, giống như không phải trái tim của mình vậy.

 

Âu Cảnh Nghiêu nói: “Tử Hoành, cậu không cần phải như vậy, cậu có thể chữa khỏi được, cũng không phải không thể chữa khỏi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cậu hoàn toàn có thể gặp cô ấy.”

 

Ít nhất, có thể nhìn thầy Nhạc Cần Nghiên, đáy lòng cậu ta cũng không phải khó khăn như vậy.

 

Mộc Tử Hoành lắc lắc đầu , nâng mắt nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Cảnh Nghiêu, cậu không cần lo lắng cho. tôi, miệng vét thương gần như đã lành hẳn , hiện tại đã không còn đau nữa , đại khái sau khoảng một tuần tôi sẽ quay trở lại công ty làm việc, cả ngày ở trong này đợi, tôi luôn nghĩ miên man nhiều chuyện, ngay cả lúc đi công tác, tôi cũng không suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.”

 

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, có chút không đồng ý, anh nhíu mi nói: “Chuyện đi làm không cần vội vã, trước hết cần dưỡng thương cho tốt đã, cậu phải tĩnh dưỡng thật tốt, mới có thể mau chóng khôi phục được.”

 

Mộc Tử Hoành cười cười, nhéo mạnh vào phía chân bị thương mình, nhìn Âu Cảnh Nghiêu cười cười, “Cảnh Nghiêu, vừa rồi tôi đã dùng sức rất nhiều, nhưng trên đùi vẫn không hề có cảm giác đau đớn, chân của tôi rất khó chữa khỏi, trong một tháng qua, tôi đã nghĩ thông suốt , thuận theo tự nhiên đi, có thể đứng lên thì rất tốt, không thể đứng lên nữa, tôi cũng sẽ chấp nhận sự thật.”

 

Đáy lòng Âu Cảnh Nghiêu vô cùng chua xót hỏi: “Vậy bên phía Lục Tư Ân, cậu định xử lý như thế nào?”

 

Mộc Tử Hoành hơi rũ mắt, nhìn về phía chân mình “Chuyện này, quả thật là do Lục Tư Ân cùng Tần Ninh Trăn làm ra, nhưng người phụ nữ kia rất giảo hoạt, không phải các cậu cũng không tìm được chứng cứ sao?

 

Đoạn video các cậu tìm được, cũng không có tác dụng gì quá lớn.

 

Thù này tôi sẽ tự mình báo.”

 

Âu Cảnh Nghiêu khẽ di chuyển xe lăn của Mộc Tử Hoành, đối mặt với máy quay lén của Lục Hạo Thành.