Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 78: Ăn Cơm Cũng Không Yên






Mộ Yến Lệ hơi lúng túng, cười nói: "Thôi đi, có bạn trai phiền phức lắm!"
Dung Tư Thành hơi nhíu mày: "Phiền toái gì chứ?"
Vẻ mặt Mộ Yến Lệ khó hiểu nhìn Dung Tư Thành, nói: "Không giống cách anh tìm bạn gái đâu.

Tôi và Gia Hạo sống với nhau như thế là tốt rồi.

Không dưng ai lại muốn có thêm người đến khuấy đảo cuộc sống của mình đúng không? Chẳng lẽ chỉ vì người ta biết nấu cơm cho tôi sao? Tự tôi cũng có thể mời đầu bếp về mà, có Gia Hạo ở bên nên tôi còn phải cân nhắc cho tâm trạng thằng bé, quan tâm đến sở thích của thằng bé.

Thậm chí tôi còn lo người ta gian dối, cái được không bù nổi cái mất đâu!"
Dung Tư Thành: "…." Có vẻ như anh không có tí hài hước gì cả!
Mộ Gia Hạo: "...!Có vẻ như cha cậu chẳng có tí hài hước nào!
Dung Tư Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ em nói như thể có hơi võ đoán đấy.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì em chưa gặp người đàn ông làm em động lòng sao?"
Mộ Yến Lệ lơ đãng nói: "Chắc là thết Chỉ là tôi cảm thấy tình yêu là đặt cược mười lần thì hết chín lần thua.

Tôi không muốn vấp ngã hai lần, dù sao con người cũng là động vật cao cấp nên chỉ cần ngã một vố đã phải biết nhìn xa trông rộng"
Dung Tư Thành cười nhạt: "Không phải lỗi tại tình yêu, là do em lựa chọn tình yêu đấy.


Em quen người không tốt sẽ làm cho tưởng tượng về tình yêu của em ta biến.

Không phải người đàn ông nào cũng xấu, chủ yếu là em cần phải cho phép bản thân sai đã.

Hơn nữa em lại càng không nên vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn.

Không có ngọt bùi cay đẳng thì làm sao gọi là tình yêu được!"
Mộ Yến Lệ nói: "Không có tình yêu thì tôi vẫn có thể nếm được đẳng cay ngọt bùi."
Dung Tư Thành cảm thấy mồm mép của Mộ Yến Lệ quá mạnh, anh không đỡ được.
Mộ Gia Hạo quay sang nhìn Dung Tư Thành rồi lại nhìn sang Mộ Yến Lệ.

Kết quả tranh luận của hai người có thể ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện cậu có cha hay không.

"Là tình yêu à? Tình yêu là nếu em không thấy thì em sẽ rất nhớ, suốt ngày lòng không yên.

Khi gặp được người em sẽ cảm thấy rất vui, là một cảm giác vui mừng không thể kìm chế được!" Dung Tư Thành nói
Mộ Yến Lệ nhiều chuyện nhìn Dung Tư Thành: "Phân tích sâu sắc ha, có khi anh đã rơi vào lưới tình rồi chứ gì?" Dung Tư Thành có hơi bất đắc dĩ nói: "Ừ.

Nhưng mà bị em nói làm cho tôi cảm giác không thể tin được rồi."
Khóe miệng Mộ Yến Lệ giật giật, thế thì phải làm sao?
Chẳng lẽ bởi vì mấy câu nói của cô mà làm cho tình cảm của người ta bối rối sao? Vốn dĩ cô còn không nghĩ đến chính bản thân mình lại còn bắt đầu bối rối lo lắng nói lòng vòng "Thực ra đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi.

Tình cảm là thứ mà giống như nước vậy, nóng hay lạnh thì người uống nước tự biết, chỉ cần đòi bên vui vẻ là được!"
Cô còn lo lắng tên nhóc Gia Hạo sẽ nói lung tung làm cho Dung Tư Thành suy nghĩ nhiều, rốt cuộc bây giờ thắng nhóc này cũng phải từ bỏ rồi!? Người ta đã có ý trung nhân rồi.
Con người của Mộ Gia Hạo sáng lên nhìn Dung Tư Thành.

Người mà cha cậu nói tới là ai? Chẳng phải mẹ cậu thì là ai?
Dung Tư Thành giả vờ vô hại nói: "Ừ, nhưng thật ra tôi lại cảm thấy rất vui vẻ, mà tôi chưa nói với cô ấy, không biết cô ấy nghĩ gì về tôi nhỉ?"
Mộ Yến Lệ à một tiếng: "Cái này tôi không thể giúp anh, dù sao ý kiến của mỗi người đều không giống nhau.

Có điều với điều kiện bây giờ của anh thì phụ nữ mà từ chối anh chắc dường như không có nhỉ?"
Dung Tư Thành đáp: "Cô ấy tương đối cá tính lại không quá coi trọng tiền bạc.

Tôi lo lắng sẽ phản tác dụng nên thôi cứ thế đã."
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Thế cũng được, bản thân anh tự nắm bắt tiến trình cũng tương đối đấy." Dung Tư Thành một bộ sâu xa nhìn cô, thật sự là cô chẳng có thích anh gì cả.

Chỉ cần cô có chút động lòng với anh thôi thì sẽ không phản ứng như thế này.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Dung Tư Thành ngơ ngẩng, anh liếc nhìn Mộ Yến Lệ: "Hai người ăn tiếp đi, tôi đi xem thử."
Chờ anh nhìn qua thấu kính trên cửa thì thấy gương mặt của Lâm Hà Vinh làm cho tim của anh thót lên cổ họng, tên này tới đây làm gì?
Không đúng!

Sao thằng cháu này lại biết chỗ này?
Anh quay qua liếc nhìn Mộ Yến Lệ: "À, trợ lý tìm tôi có việc." Anh nói xong rồi mở cửa.

"Cậu...
Lâm Hà Vinh vừa mới nói ra một chữ đã bị Dung Tư Thành che miệng đẩy cậu ra ngoài rồi cũng theo ra luôn.

"Tìm cậu làm gì?"
Lâm Hà Vinh nghi ngờ nhìn trong phòng một chút: "Ai ở trong đó thế cậu?"
Dung Tư Thành đóng cửa cái rầm lại: "Sao nhiều chuyện thế? Con tìm cậu có việc gì?"
Lâm Hà Vinh hơi đắc ý: "Con thông minh lắm, con thấy xe của cậu ở đây nên đoán được cậu cũng chuyển đến đây.

Người ngồi trong đó có phải là Mộ Yến Lệ không?" Dung Tư Thành trừng anh ta: "Không liên quan đến cháu"
Dường như Lâm Hà Vinh phát hiện ra bí mật gì đó nên cố ý nói: "Cậu mời Mộ Yến Lệ ăn cơm nhưng lại không gọi con à?" Nói xong cậu muốn đi mở cửa lại bị Dung Tư Thành đẩy ra.

"Mộ Yến Lệ nào ở đây, cô ấy không có tới đây!"
Lâm Hà Vinh làm khó dễ: "Phải không đây? Thế để con gọi cho cô ấy!"
Dung Tư Thành lạnh lùng nhìn anh ta: "Cháu muốn cậu tổng cháu ra nước ngoài lần nữa phải không?"
Lâm Hà Vinh cười ngượng: "Đừng đừng, con giỡn chút thôi.

Con mới phát triển một trò chơi nên vẫn chưa tìm ra người đầu tư thích hợp, con đến hỏi xem cậu có hứng thú đầu tư vào không?
Dung Tư Thành hít sâu một hơi, đây là tổng tiền một cách trang tượn "Ngay mai mang bản kế hoạch của con đến tập đoàn
Dung thịt "À! OK!" Lâm Hà Vinh đáp một cách sảng khoái: "Thế con đi trước nhé cậu, hy vọng cậu thành công!"
Nhìn bóng lưng đang rời đi của Lâm Hà Vinh, Dung Tư Thành vừa bực vừa buồn cười.

Bữa cơm rồi mà sao khó khăn quả, đã thế còn bị người ta ăn cướp nữa.
Vào trong nhà thì cả hai mẹ con đều đang nhìn anh.

"Ngài Dung, nếu anh bận việc thì cứ đi làm việc trước đi." Mộ Yến Lê nói.
Dung Tư Thành làm như không có gì đi đến ngồi xuống: "Không có gì, ăn cơm đi!" Mộ Gia Hạo đã ngừng đũa nhưng vẫn ngồi chỗ đó nghịch máy tính mà cu cậu mang tới.

Bỗng nhiên máy tính vang lên một âm thanh cảnh báo, cậu nhíu đôi chân mày nhỏ, trên màn hình hiện ra có người đang tra tư liệu về cu cậu và mẹ.
Một tháng trước cậu đã phát hiện ra một lần nên cố tình làm thêm một bức tường lửa để cảnh báo, lần này lại có thêm một lần nữa.

Rốt cuộc là ai đây?
Cậu lần theo đó tra qua lại thì phát hiện người ta cũng chỉ coi như là cũng được thôi chứ không phải là hacker quá giỏi, cậu mím môi cười nhạt, đây là một kiểu tự tin hơi quá so với độ tuổi.

Những ngón tay bé nhỏ di chuyển thao tác, trên màn ảnh hiện lên chi chít những số 0 và số 1, chỉ cần nhấn phím enter, xong!" Nhớ đọc truyện trê*n ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Trong khoảnh khắc đó, trên một cái máy tính khác, màn hình máy tính bằng chuyển sang màu xanh rồi.


Người đàn ông ngồi trước máy tính cố gắng điều chỉnh nhưng dù làm thế nào cũng không ổn.
Bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể mở điện thoại di động gọi một cú điện thoại: "Alo! Chị Trinh!" "Điều tra sao rồi?" tiếng điện thoại truyền đến giọng của Phan Tổ Trịnh "Xin lỗi chị Trinh, tôi chỉ có thể tra ra được ít tư liệu cơ bản thôi, bên kia có một người rất giỏi đang âm thầm cản trở.

Chẳng những tôi không thể tra được gì mà bên kia còn cài vi rút vào máy của tôi.!" "Còn giỏi hơn cậu cơ à?" "Vâng, hơn nữa không chỉ giỏi hơn có một chút! Chị Trinh, chị tìm người giỏi hơn để điều tra đi!"
Phan Tố Trinh đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau đó bà ta nghi ngờ nhìn Dung Bạc Nam: "Anh nói xem nếu như người bên mình tra không ra thì có phải người bên ông cụ nhà cũng tra không được không?" "Theo lý mà nói thì đúng là như vậy, nhưng lúc nãy bé
Thúy gọi điện thoại qua nói Dung Tư Thành chuyển nhà đến bán đảo Hà Liên rồi." "Bán đảo Hà Liên? Sao lại thế?" "Không rõ!"
Phan Tố Trinh nhíu mày hỏi: "Không thể nào là vì Lâm Hà Vinh dọn vào đó chứ!?" Dung Bạc Nam nói: "Chắc là phát hiện ra chúng ta âm thầm cài người vào nên không muốn bị giám sát.

"Để ngày mai tôi điều tra thử xem!" Phan Tố Trinh nói: "Hai mẹ con nhà kia càng kỳ lạ thì càng khả nghi!" Bên này, Mộ Gia Hạo đã làm xong hết trong mấy phút rồi ăn tiếp.
Mộ Yến Lệ trông thấy nhưng không trách, hỏi: "Sao thế con?" "Có người đang điều tra chúng ta!" Mộ Gia Hạo nói xong lại gặp một cái cánh gà, cái miệng nhỏ nhai nhóp nhép.

"Con chặn họ chưa?"
Mộ Gia Hạo khinh thường nói: "Ừm, con cài cho anh ta một loại virus kiểu mới, chỉ cần máy tính khởi động thì màn hình sẽ hiển thị màu xanh!"
Mộ Yến Lệ bật cười bất đắc dĩ: "Nghịch ngợm!"
Mộ Gia Hạo hừ một tiếng: "Con đây chỉ có đứng thứ nhất chứ không đứng thứ hai!"
Dung Tư Thành nghe đoạn trò chuyện của hai mẹ con bỗng kinh ngạc hoàn toàn.

Anh chợt nhớ ra trước đây lúc anh từ chối lời mời của Mộ Yến Lệ.

Không lâu sau đó công ty anh tổn thất một trăm bảy mươi lăm tỷ, lần thứ hai lúc anh tranh công thức Vô Ưu Tán với Mộ Yến Lệ, cuối cùng công ty anh thiệt hại thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ nữa.

Lúc đó anh đoán là chuyện này có liên quan đến hai mẹ con nhà này.
Nhưng anh lại không ngờ là người làm anh bị tổn hại ba trăm năm mươi tỷ đồng lại là một tên nhóc xấu xa chưa đầy bảy tuổi.
Nếu không phải ban nãy anh nhìn thấy được tốc độ đôi tay của cậu nhóc, nhìn thấy cậu nhóc ngang ngược chỉ đứng nhất chứ không đứng nhì thì anh cũng không nghĩ ra đó là cậu nhóc này.
Cài vi rút vào máy của người ta đơn giản như đếm số thôi đúng không?
Thật sự là quá khó tin!
Hèn gì cu cậu lại có thể điều tra rõ ràng như thế.

Anh nhìn Mộ Gia Hạo: "Người cảnh cáo cha là con à?"
Tuy đây là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định..