Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 62: Bẫy Rập






Sắc mặt của Mộ Yến Lệ lập tức tối sầm lại, cô giữ chặt lấy cổ tay của anh ta và xoay người một cái nhanh gọn, đưa lưng về phía người đàn ông.

Tiếp đó có kh lưng, dùng lực, và rồi ầm một tiếng, người đàn ông bị quăng ngã qua vai
Mọi người đều lần lượt lùi về sau một bước, sợ sẽ bị đánh trúng, trong lòng đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.

Phan Văn Huy bị ngã nhào đến đau đớn kêu lên một tiếng: “Mẹ kiếp..
Mộ Yến Lệ thì phủi phủi tay rồi bước đến trước mặt anh ta, rũ mắt nhìn anh ta chăm chăm: “Không biết phải đối xử lịch thiệp với phụ nữ một chút sao? Đàn ông cặn bã! “Văn Huy, Văn Huy anh không sao chứ!” Mộ Ngọc Tú bước đến dìu anh ta lên: “Văn Huy, chúng ta đi thôi.

Đừng so đo với người phụ nữ điên khùng này nữa.
Mộ Yến Lệ nhìn bọn họ và hờ hững nói: “Vẫn còn chưa xin lỗi đấy!” “Mộ Yến Lê, chị có thôi đi không, chuyện này thì có liên quan đến chị?” Mộ Ngọc Tú tức giận đến hét toáng lên.
Mộ Yến Lệ nói: “Nếu không muốn nhận lỗi, vậy chúng ta cứ gọi điện báo cảnh sát đến giải quyết Lâm Khinh Châu bước đến một bước rồi nhìn bọn họ, nở ra một nụ cười ngay khoé miệng: “Không cần phải xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh đấy.

Cảm ơn anh đã cho tôi nhìn rõ anh, tôi thực sự vui mừng vì chúng ta chỉ là đính hôn thôi.


Phan Văn Huy, không phải anh thích cô ta sao? Tôi sẽ cho hai người được toại nguyện, ngày mai tôi sẽ nói với cha để huỷ bỏ hôn ước giữa hai gia đình chúng ta!
Phan Văn Huy khẽ sửng sốt rồi gật đầu mạnh: “Được, em đã nghĩ kỹ rồi thì đừng hối hận đấy!”
Sau đó anh ta lại nhìn sang Mộ Yến Lệ với dáng vẻ hung dữ như kiểu “tôi đã ghi nhớ cô rồi”: “Cô hãy đợi đấy!” Sau khi nói xong thì anh ta bực tức bỏ đi.
Mộ Yến Lệ bình thản nói: “Đón tiếp bất cứ lúc nào!”
Lâm Khinh Châu có chút lo lắng: “Cô không nên vì tôi mà đắc tội với bọn họ, Phan Văn Huy là người có thù chắc chắn sẽ trả!”
Mộ Yến Lệ lại không sao cả: “Tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu!”
Lâm Khinh Châu cười: “Vừa rồi thực sự cảm ơn cô, nếu không thì tôi đúng là mất hết mặt mũi!”
Mộ Yến Lệ cũng cười: “Không sao, chính là không vừa mắt loại đàn ông cặn bã này, mà còn là một đàn ông cặn bã đánh phụ nữ.
Lâm Khinh Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộ Yến Lệ: “Chúng ta...!có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Mộ Yến Lệ khẽ cười: “Đúng vậy, ở tiệm 4S, chúng ta đã mua cùng một kiểu xe”
Lâm Khinh Châu kinh ngạc kêu lên: “A, tôi nhớ ra rồi, thảo nào lại thấy cô quen mắt thế”
Mộ Yến Lê nói: “Ừm, tôi tên là Mộ Yến Lê "Lâm Khinh Châu!” “Tôi biết, tôi có nghe bạn bè nói qua rồi.

Cô cũng nên đi xử lý mặt của mình một chút, sưng cả lên rồi!”
Ngay khi Mộ Yến Lệ vừa dứt lời thì nhận được điện thoại của Dung Tư Thành.
Lúc này cô mới nhớ ra cô phải đi đến cuộc hẹn.
Cũng do trận tưng bừng vừa rồi quá hay ho.

Cô cũng không quan tâm đến Lâm Khinh Châu muốn hỏi những gì, bèn vội vàng bỏ lại một câu nói: “Tôi còn có chuyện, hôm khác nói chuyện tiếp nhé! Rồi cô đi lên lầu.
Khi đến phòng VIP mà cô đã hẹn sẵn với Dung Tư Thành.
Cô cố tình hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi mới đẩy cửa ra.
Điều đầu tiên lọt vào mắt chính là Dung Tư Thành ngồi ở ghế chính, chiếc áo sơ mi màu đen ôm sát người.

Trên mặt anh không chút cảm xúc, trên tay đang cầm một tách trà, dáng vẻ ung dung thong thả.
Cách đó hai cái ghế còn có một người, người đó chính là Cảnh Mai Chi
Cô ta mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, mái tóc được búi cao, lại toát lên một vẻ gợi cảm trong sự lười biếng, có vẻ như đã dày công sửa soạn.
Sau khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được cô sẽ đến.
Mộ Yến Lệ cũng không hiểu vì sao, lịch sự chào hỏi.


"Ngài Dung, cô Cảnh “Qua đây, ngồi xuống!”
Mộ Yến Lệ bước tới và ngồi vào chỗ cách Dung Tư Thành hai cái ghế.
Dung Tư Thành rất tự nhiên cầm ấm trà lên và rót cho Mộ Yến Lệ một tách trà, Mộ Yến Lệ vội vã cảm ơn: “Cảm ơn, tôi tự làm là được rồi.

“Kẹt xe sao?” Dung Tư Thành hỏi.
Anh thậm chí đã viện sẵn cho cô một cái cớ.
Mộ Yến Lệ thầm nghĩ trong lòng rằng đâu nào là kẹt xe, cô rõ ràng đã nhìn người ta “lật xe” nhưng trong miệng vẫn mơ hồ đáp lời: “Ừm.
Cảnh Mai Chi ngồi ở bên cạnh nhìn đến ghen ghét dữ dội, trên khuôn mặt cố nén sự giận dữ, đang cố kìm cơn tức giận và hỏi: “Dung Tư Thành, anh đây là có ý gì?”
Cô ta tưởng rằng Dung Tư Thành cảm thấy hôm qua đã lạnh lùng với cô ta nên muốn đơn độc mời cô ta dùng bữa để bù đắp, nên đã vui mừng nhảy nhót rất lâu.
Cô ta đã luôn đợi anh lên tiếng nói chuyện gì đấy nhưng hai người đã khô khốc ngồi đây gần một tiếng đồng hồ, anh vẫn không nói một lời nào.
Thậm chí đến cả chủ đề mà cô ta nhiều lần gợi lên cũng bị kết thúc bởi lời nói hờ hững của anh.
Cô ta tự khuyên nhủ bản thân rằng, người đàn ông được mọi người chú ý đương nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo rồi.

Anh có thể xuống nước mời cô ta dùng bữa, điều này đã nói rõ rằng cô ta khác với người bình thường khác trong lòng của anh.

Anh không thích nói thì cô ta nói là được rồi.
Nhưng ai mà ngờ được, anh lại còn kêu cả Mộ Yến Lê
Nói cách khác, những thứ mà cô ta đã tưởng tượng ra đều là đơn phương, tự cho là đúng sao?
Sự tủi nhục, không cam lòng, còn có một nỗi uất ức dâng trào từ tận đáy lòng khiến cho cô ta bỗng dưng muốn khóc.
Dung Tư Thành liếc nhìn cô ta một cái, thực ra nếu anh nhìn kỹ hơn thì có thể nhìn thấy trong mắt của Cảnh Mai Chi đã tụ lại một màng hơi nước mỏng.
Nhưng anh không có, chỉ là liếc nhìn thoáng qua và không dừng lại chút nào, rồi hờ hững ném xuống một câu: “Sao nào? Mời cô thì không thể mời người khác sao?” Cảnh Mai Chi hít một hơi thật sâu: “Em không nghĩ giữa ba người chúng ta có gì để nói!” Dung Tư Thành liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Lát hồi sẽ biết!” *ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Mộ Yến Lệ cũng không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn luôn im lặng, nhìn thấy hai mắt chực chờ muốn khóc của Cảnh
Mai Chi thì chợt nhớ đến Lâm Hà Vinh đã từng nói qua với
CÔ.
Dung Tư Thành cực kỳ bao che khuyết điểm, anh rất hào phóng với người mà anh quan tâm, còn với những người mà anh không quan tâm thì cho dù có đánh chết cũng cảm thấy ồn ào.
Có vẻ như chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy Cảnh Mai Chi có chút đáng thương, đã yêu phải một người đàn ông không nên yêu.

Dung Tư Thành không biết đã gọi cho ai: “Dẫn vào đây

Một lúc sau, cánh cửa của căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Dung Tư Thành gắt gao nói ra hai từ: “Vào đi
Cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, Tô kiệm và một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, cả hai đang nâng một chiếc bao tải bước vào.
Sau khi đi vào thì ném thẳng cái bao tải xuống đất.

“Phạch..” một tiếng, kèm theo đó tiếng kêu đau đớn của người ở trong bao tải cùng truyền vào trong tại của mỗi người.
Mộ Yến Lệ theo bản năng nhìn sang Dung Tư Thành, cô có thể nhận ra giọng nói này là của La Bằng! “Mở ra!” Dung Tư Thành nói.
Tô Kiệm mở bao tải ra và để lộ ra ngoài một cái đầu máu.
Nếu không phải nhận ra giọng nói của La Bảng mà chỉ nhìn vào cái đầu thì Mộ Yến Lệ hoàn toàn không thể nhận ra người này là La Bằng!
Lúc này, sắc mặt của Cảnh Mai Chi nhợt nhạt, đến Mộ
Yến Lệ cũng nghe ra đây là La Bằng thì cô ta làm sao mà không nhận ra chứ.

Nhưng vẫn suy nghĩ như lòng ôm vận may, có lẽ không phải thì sao?
Nhưng khi cô ta nhìn thấy cái đầu lộ ra thì trong lòng nhói lại.

Tất cả những điều mà cô ta cảm thấy bất thường đều có thể giải thích ra rồi.
Thảo nào không thể gọi cho La Bằng, bảo sao Dung Tư Thành lại vô duyên vô cớ mời cô ta dùng bữa.
Cô ta ngoài mặt thì không cảm xúc nhưng trong lòng thì đang chế giễu, hoá ra đây chỉ là một cuộc hẹn có bẫy rập mà thôi.

Điều anh muốn làm chẳng qua là tính sổ, giúp Mộ Yến Lệ tính số “Đã khai chưa?” Dung Tư Thành lại hỏi.
Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc nói: "Anh Dung, đã khai rồi, La Bảng nói rằng cô Cảnh lo anh sẽ thích cô Mô nên có tình báo anh ta đi theo đuổi có Một
Dung Tư Thành liên cau mày lại khi nghe thấy vậy rồi khi nhìn sang Cảnh Mai Chí, thì ảnh mặt của anh lạnh như bằng và không hề có chút nhiệt độ.

“Biết tôi khó chịu nhất loại người gì không? Là người không rõ vị trí của mình nam ở đầu, cô là ai của tôi? Tôi thích ai hay không thích ai, cần cô phải lo lắng sao?".