Cảnh Mai Chi uống rượu vang, Mộ Yên Lệ cũng uống rượu vang, đều uống cạn ly rượu.
Cảnh Mai Chi lại rót đầy ly: "Cô Mộ có chút tửu lượng, tôi lại mời cô!”.
Mộ Yến Lệ mỉm cười, cũng uống cạn ly như cô ta.
Hai người đều không nói rõ, nhưng người có mắt đều thấy họ đang âm thầm phân cao thấp.
Vương Bích Hà ghét bỏ nhìn Cảnh Mai Chi, khẽ lắc đầu.
Sao lại thiếu kiên nhẫn thế? Đấu rượu ngay trước mặt Dung Tư Thành, thắng, Dung Tư Thành đương nhiên sẽ trách cô ta, thua thì mất mặt chính mình, nhìn kiểu gì cũng thấy ngu xuẩn đến cực hạn.
Dung Tư Thành rất lo lắng.
Anh không biết tửu lượng của Mộ Yến Lệ, nhưng anh biết tửu lượng của Cảnh Mai Chi, ngay cả anh cũng chưa chắc đã uống hơn cô ta.
Lục Việt Anh thì xem kịch vui, nhìn chằm chằm hai cô gái.
Tần Dương Đức cũng rất hứng thú.
Mà nhắc tới người yên tâm nhất chính là Lâm Hà Vinh, cầm nĩa ghim miếng trái cây đút vào miệng.
Thi đấu tửu lượng với Yến Lệ, đúng là chán sống!
Mấy người ai cũng có tâm tư riêng, hai người phụ nữ vẫn còn tiếp tục so đấu tửu lượng.
Cảnh Mai Chi vốn đã uống không ít, bắt đầu say ngà ngà, ánh mắt hơi tan rã.
Nhưng cô ta vẫn còn lý trí phân tích, Mộ Yến Lệ nơi nào không biết uống rượu? Rõ ràng tửu lượng rất cao, cô ta cảm thấy mình chưa chắc đã uống thắng được.
Nhưng đã bắt đầu rồi, người ta nói được làm được, cô ta uống sao thì người ta cũng uống vậy.
Không có một người gục ngã thì sẽ không thể kết thúc! Sao cô ta có thể chịu thua?
Chai rượu vang thứ tư đã được khui, hai người phụ nữ vẫn còn tiếp tục.
Sắc mặt Dung Tư Thành trở nên thảnh thơi, tư thế giống hệt Lâm Hà Vinh, ngồi thả lỏng tựa lưng vào ghế, ghim một miếng táo đút vào miệng.
Lục Việt Anh cũng dần dần nhận thấy khác thường, xem ra nhất thời không thể phân rõ thắng bại.
“Hát đi! Lâm Hà Vinh hát một bài trợ hứng!”
Lâm Hà Vinh đồng ý, kêu nhân viên phục vụ: “Chọn bài Bong Bóng Tỏ Tình cho chúng tôi”.
Chẳng mấy chốc, giai điệu quen thuộc vang lên: “Café bên bờ sông Seine, anh uống một ly nhấm nháp vẻ đẹp của em, miệng ly để lại dấu son, tên loài hoa hồng ở cửa hàng viết nhầm tên ai, bong bóng tỏ tình bay đến con phố bên kia, mỉm cười bay lên trời cao, em nói em rất khó theo đuổi, muốn anh lùi bước, đừng mua món quà đắt tiền.”
Hết một ca khúc, Tần Dương Đức và Vương Bích Hà cũng hát một bài: “Người tôi yêu và người yêu tôi.”
Trên sân khấu hát náo nhiệt, hai người đấu rượu ở bên dưới càng nhà nước với lửa, giằng co như một trận chiến không thấy khói lửa.
Năm chai rượu vang đỏ đặt trên bàn, còn có không ít chai bia bỏ trống.
Cảnh Mai Chi đã nằm gục trên bàn thật lâu không nhúc nhích.
Mộ Yến Lệ đẩy cô ta: “Còn uống nữa không? Không uống tôi lui nhé?”
Cảnh Mai Chi cố gắng chống tay nhổm dậy, mắt say lờ đờ nhìn cô: “Uống! Hôm nay không uống cho cô nằm sấp xuống, tôi không họ Cảnh!”
Mộ Yên Lệ cạn lời nhìn cô ta: “Cô có chắc là mình còn uống nổi không?”
Lúc này, Vương Bích Hà đi tới, đỡ vai Cảnh Mai Chi cười nói: “Cô Mộ, đừng ép cô ấy nữa.
Mai Chi say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về”
Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Ép cô ấy? Cô dùng từ hơi lạ đấy, suốt cả quá trình tôi chỉ phổi hợp thôi nhé!
Vương Bích Hà cười khẽ: “Vâng, tôi nói sai rồi, ý tôi là cho dù cô gọi cô ấy dậy thì cô ấy cũng uống không nổi.
Cô Mộ chẳng những tửu lượng cao mà tài ăn nói cũng tốt”
Mộ Yến Lệ mỉm cười: “Chờ cô bị người khác lặng lẽ ức hiếp nhiều lần thì tài ăn nói cũng sẽ tốt thôi”
Vương Bích Hà mỉm cười, quay sang nhìn Dung Tư Thành: “Tôi đưa cô ấy về trước, mọi người chơi đi” Nói rồi, cô ta đỡ Cảnh Mai Chi, ai ngờ vừa lảo đảo nâng cô ta lên thì mùi tanh hội ghê tởm kèm theo mùi rượu xốc tới.
Vương Bích Hà theo bản năng thả tay Cảnh Mai Chi ra, Cảnh Mai Chi ngã xuống, không thì sẽ nôn lên mặt cô ta, bây giờ tốt hơn một chút...!chỉ nôn lên người cô ta thôi.
“Á!!!” Vương Bích Hà giơ tay lên, hoàn toàn không biết xử lý đống uế vật trên người mình như thế nào.
Cô ta bịt mũi khóc kêu: “Làm sao bây giờ?”.
Tần Dương Đức vội đi tới: “Mau xử lý một chút.” Nói rồi kéo cô ta vào nhà vệ sinh.
Cảnh Mai Chi thì thảm hơn, bị Vương Bích Hà thả tay ra nên trực tiếp ngã xuống đất, sườn xám màu trắng vốn đã xẻ tà cao, bình thường có thể thấy cặp giò trắng tinh, bây giờ thì xong, cái gì cũng lồ lộ ra hết, thậm chí còn thấy rõ cả quần chip màu trắng.
Dung Tư Thành chỉ thản nhiên lia qua rồi dời mắt, nhìn Mộ Yến Lệ: “Cô có sao không?”
Mộ Yến Lệ lắc đầu: “Tôi không sao”
Dung Tư Thành nhìn cô sắc mặt chỉ đỏ ửng chứ không có vấn đề gì.
“Anh Dung, tôi với Lâm Hà Vinh về nhà đón con trai là được, anh chăm sóc cô ấy đi” Mộ Yến Lệ vừa nói vừa chỉ vào Cảnh Mai Chi trên mặt đất.
Dung Tư Thành đầy đầu hắc tuyến, cô ta lại không phải là gì của anh, anh chăm sóc cô ta làm gì? Cô ta tự uống say bét nhè, liên quan gì tới anh?
“Không cần, sẽ có người chăm sóc cô ta” Anh nói rồi cầm áo khoác, nói với Mộ Yến Lệ: “Đi thôi”
Mộ Yến Lệ mỉm cười, chào mọi người trong phòng rồi mới xoay người xuống lầu.
Thấy cố xử lý chu đáo, Dung Tư Thành không khỏi bật cười, còn thật sự không có vấn đề gì.
Anh vén rèm lên, vừa vào trong xe đã thấy Lâm Hà Vinh đuổi theo ra ngoài.
“Cậu, chờ cháu với, cháu cũng về nhà”
Dung Tư Thành nhíu mày: “Cháu tự bắt taxi đi” Lâm Hà Vinh: "Ấy, sao cháu phải tự...!Anh ta còn chưa dứt lời thì chiếc xe đã chạy mất.
Lâm Hà Vinh: "." Cậu của anh ta thân thiết với Yến Lệ đến thế hồi nào? Còn không dẫn theo mình đi cùng.
Trên xe, Dung Tư Thành không nhịn được cười nói: “Sớm biết tửu lượng của cô cao như thế thì tôi sẽ không chắn rượu giúp cô
Mộ Yến Lệ nở nụ cười: “Tôi biết anh lo cho tôi, nhưng vì chắn rượu giúp tôi mà làm tổn thương tình cảm bạn bè thì mất nhiều hơn được.
Tôi cũng không thể nói nói nghĩa khí, đúng không?” Cô vừa nói vừa cố ý nhướng mày với anh.
Dung Tư Thành híp mắt nhìn cô: “Tổn thương tình cảm của ai?”
Mô Yến Lệ nhìn anh như nhìn kẻ phụ bạc: “Chính là người đẹp đấu rượu với tôi.
Anh đừng nói người ta thích anh mà anh không biết nhé”
Dung Tư Thành bật cười, mặc dù không đến mức say như Cảnh Mai Chi, nhưng cồn vào người chắc chắn cũng có tác dụng, không thì cô sẽ không nói chuyện với anh kiểu đó.
Rõ ràng ngày thường cô luôn khách sáo xa cách với anh”
“Cô ta thích tôi thì tôi phải thích lại cô ta à?”
Mộ Yến Lệ cau mày: “Anh không thích? Cô ta xinh đẹp lắm mà”.
.