Bên trên chiếu một đoạn video từ camera theo dõi trong phòng làm việc của Yến Lệ, hơn nữa đoạn camera này còn có âm thanh.
Mọi chuyện bắt đầu khi Mộ Yến Lệ ngồi xuống và giới thiệu với Lương Tử Huyền.
Lương Tử Huyên sững sờ khi theo dõi màn hình, đó thực sự là đoạn video cô ta đến cửa hàng! Cái này chắc chắn chưa được xóa
Nếu không, Mộ Yến Lệ sao có thể khôi phục camera nhanh như vậy chứ?
Sao có thể?
Nhưng cô ta có tin hay không không quan trọng, đoạn video vẫn đang được phát
Cô ta thật sự luống cuống, cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Dung Tư Thành: “Anh Tư Thành, anh kêu bọn họ đừng phát video nữa"
Dung Tư Thành cười thầm, sao lại lo lắng như vậy rồi? Không phải là vừa rồi cô ta còn đang bắt nạt bạn gái anh sao?
Anh thờ ơ trả lời: “Xem xong đã! Nếu Mộ Yến Lệ vu oan cho cô, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô!”
Lương Tử Huyên nghĩ thầm, xem xong gì chứ, xem xong thì cô ta cũng xong đời!
Cô ta thấy mình không ngăn được, liền nghĩ tới việc chạy vào hậu trường để tắt, nếu để nhiều người biết cô ta ăn cắp thiết kế của Mộ Yến Lệ, chắc chắn cô ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa!
Ai ngờ vừa bước đi được hai bước, Mộ Yến Lệ khoanh tay đứng chặn trước mặt cô ta, cười nói: “Cô Lương đi đâu vậy!” “Mộ Yến Lê!” Lương Tử Huyên tức giận chỉ vào cô: “Tại sao vẫn có camera theo dõi?”
Mộ Yến Lệ cười lớn: “Đây là camera giám sát trong cửa hàng của tôi, tại sao tôi lại không có chứ? Cô Lương nghĩ xóa đi rồi là xong việc sao? Cô đúng là quá đáng!” Lương Tử Huyên tức giận xanh cả mặt, cô ta chỉ tay thẳng mặt Mộ Yến Lê.
“Tôi sẽ không bỏ qua cô!”
Mộ Yến Lệ cười nói: “Đến nước này mà có to mồm như vậy sao? Tôi nghĩ lúc này cô nên cầu xin tôi tha thứ? Sao nào? Xin lỗi tôi đi rồi tôi sẽ cho họ dừng lại!”
Lương Tử Huyên tức giận quát lớn: “Muốn tôi xin lỗi, cô nằm mơ đi!”
Mộ Yến Lệ cười lạnh lùng: “Xem ra tôi lại cho cô một cơ hội dư thừa rồi!” Sau đó cô lùi lại: “Ở đây xem cho xong đi
Mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thật ra tới bây giờ, trong lòng mọi người đã có suy đoán, có lẽ Mộ Yến Lệ mới là người nói sự thật
Lương Tử Huyên rất kiêu ngạo, kể cả việc cô ta khẳng khăng mặc váy dài thì phải khoe chân, sau khi Mộ Yến Lệ miêu tả một hồi, cô ta vẫn nhất quyết phải cãi lại.
Mộ Yến Lệ trước sau đều bình tĩnh mỉm cười.
Cho đến khi Lương Tử Huyên nói mấy câu khinh người: “Cô không nhìn thấy ngôi sao trên trên thảm đỏ đều tranh tài khoe sắc sao? Cô xem thử năm nay có ai mặc đồ mà không hở sao? Còn cô thì lại muốn tôi mặc một bộ đồ kín kẽ, đúng là một thiết kế không ra gì, vậy mà cô lại khen, cố gắng tìm cách che chắn lại.”
Mộ Yến Lệ mới phản bác vài câu, nhưng thật ra đều là những lời khuyên, còn Lương Tử Huyền thì lại không biết tốt xấu.
“Được rồi được rồi, tôi là ai chứ? Tôi mượn cô dạy tôi phải làm như thế nào à? Quần áo thì thiết kế không ra sao, làm tôi đau đầu, tôi không làm ở chỗ cô nữa.
Mộ Yến Lệ: “Đứng lại!”
Lương Tử Huyên: “Tại sao tôi phải đứng lại? Bây giờ cô có quỳ xuống xin thì tôi cũng không cho cô làm, cô học thiết kế được mấy ngày mà dám ra làm chứ, cô nghĩ đây là lần đầu tiên tôi đi thiết kế quần áo sao? Dám chọc tức tôi, tôi mua lại cả cái cửa hàng này của cô, cô cút đi cho tôi!”
Mộ Yến Lệ: “Đúng là loại không biết tốt xấu! Tôi thiết kế cánh hoa như thế này là bởi vì ngực cô không đẹp, hơn nữa việc hở quá mức sẽ làm cô không được sang trọng, không thể để lộ liễu như vậy, nửa kín nửa hở mới làm cho người khác cảm thấy hứng thú, không thể như người bán thịt ngoài chợ được! Đương nhiên, nếu cô không muốn mặc thiết kế sang trọng này của tôi mà làm bản thân trở nên trở nên hèn hạ thì tùy ý cô! Bây giờ cô có thể đi rồi, cửa ra bên trái, không tiền!"
Đoạn video vừa phát xong, Mộ Yến Lệ không cần giải thích thì mọi người cũng tự hiểu.
Bọn họ nhìn về phía Lương Tử Huyên, họ đều khó có thể hình dung cô ta lại là một người hèn mọn và khó chịu như vậy.
Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn: “Anh nói xem, cô ta kiêu ngạo và ngốc nghếch như vậy, sao cô ta có thể lớn lên được chứ?” “Có lẽ cô ta có một người cha tốt!” “Đúng là hết lời, chẳng lẽ cô ta không biết trong cửa hàng có camera theo dõi sao?” “Hình như là Lương Tử Huyên tìm người xóa video giám sát trong cửa hàng của Mộ Yến Lệ, cho nên cô ta cho rằng mọi chuyện đã ổn rồi, nếu không sao cô ta có thể kiêu ngạo như vậy chứ? Cho rằng Mộ Yến Lệ không nắm được điểm yếu của cô ta, không ngờ Mộ Yến Lệ cũng tìm được người giỏi hơn, khôi phục lại video giám sát” “Cô nói xem cô ta là loại người gì chứ? Dùng ý tưởng của người ta, người ta chưa nói gì, nên cô ta cho rằng người ta không nắm được điểm yếu của cô ta, đúng là gậy ông đập lưng ông!” “Nếu cô ta không kêu gào trước, người khác cũng không biết mà chê cười cô ta, vừa rồi nghe người ta nói là cô ta bắt chước, vì vậy nên cô ta mới thẹn quá hóa liều, không ngờ bị hiện thực vả vào mặt, bây giờ còn mất mặt hơn lúc nãy “Cũng là do cô ta ép Mộ Yến Lệ, vừa nãy cô ta nói người ta như thế nào chứ? Cái gì mà nhân phẩm không tốt, ăn cắp ý tưởng của cô ta, tuy rằng cô ta trong phương diện thời trang này cũng là người chuyên nghiệp, nhưng ở phương diện làm người vẫn nên trau dồi thêm nhiều! Sao cô ta có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy chứ!” “Bây giờ Mộ Yến Lệ dạy cô ta cách làm người, cô ta nên lương thiện một chút đi, sau này gặp nhau ngoài đường còn có thể chào hỏi nhau!” 30 phút sau khi video giám sát tắt, mọi người vẫn say sưa bàn tán chuyện này.
Toàn bộ mọi người nhao nhao, ồn ào, không thể nghe rõ họ nói gì nữa.
Lương Tử Huyên suy sụp tinh thần đứng nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người như con dao sắc nhọn đang lao về phía cô ta, cô ta muốn bịt tai lại rồi chạy khỏi nơi này, nhưng chân cô ta như bị đông cứng lại, một bước cũng không đi được.
Sở Minh Hoàng kêu người đưa Lương Tử Huyên tới một căn phòng.
Nhìn Lương Tử Huyên đứng ngây ngốc ở đó, Sở Minh Hoàng không hề cảm thấy thương cảm, dám bày mưu tính kế với Yến Lệ, tội này không thể tha thứ.
“Tôi kêu cô tới đây là để nói cho cô biết, toàn bộ phí tài trợ của cha cô bị hủy bỏ, tôi sẽ trả lại đủ!”.