Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 236: Dạy Dỗ






**********
Cành Mai Chi điên cuồng hét lên, chật vật bỏ chạy, thậm chí ngã xuống đất, đầu gối cũng bị trầy.

Nhưng cô ta không quan tâm đến cơn đau, quay đầu lại nhìn với nỗi sợ hãi dâng trào, nhìn chiếc xe đè lên nơi cô ta vừa đứng, nếu lúc nãy cô ta không tránh, thì cô ta đã là một cái xác.

Cô nhìn Dung Tư Thành đầy hoài nghi, muốn chất vấn anh ta một câu: Có phải anh muốn giết chết cô ta không?
Nhưng vào lúc này chiếc xe đó hoàn toàn không cho cô ta cơ hội để nói, một chiếc xe khác đã lao về phía cô ta, cô ta vẫn còn nằm trên mặt đất, chưa kịp đứng dậy.


Cô ta sợ tới mức vội vàng đứng dậy, vừa rồi cô ta mới nói ra những lời lẽ hùng hồn trước mặt Dung Tư Thành, bây giờ đến lượt mạng sống của cô ta bị đe doa.

Sớm biết như vậy thì cô ta đã trốn đi rồi, không phải sự chịu dày vò như vừa rồi.Nhưng sau khi tránh cô ta vẫn chưa đứng vững, một chiếc xe khác đang chạy về phía cô ta, cô ta theo bản năng muốn trốn sang bên trái, nhưng phát hiện bên trái đã có một chiếc, bên phải cũng có một chiếc nhưng có vẻ chiếc này ở xa hơn chiếc bên trai, cô ta có thể tránh đi sau khi xe chạy qua.

Nhưng khi cô ta thực hiện kế hoạch thành công, một chiếc xe ô tô quay ngang lại, đúng vị trí mà cô ta vừa tránh.

Cô ta sợ tới mức hốt hoảng né tránh, mà chiếc xe bên kia chỉ cách cô ta chưa tới một gang tay.

Cảnh Mai Chi muốn khóc, muốn khóc thật to.

Cuộc đời cô ta chưa bao giờ phải chịu cảm giác
Quá mệt mỏi.

Sáu chiếc xe phối hợp nhịp nhàng, 6 tài xế cũng chơi đùa với những chiếc xe một cách tuyệt vời như thể không hề biết thứ họ sắp đâm phải là con người.

Đừng nói đến việc chạy trốn, cô ta còn không có thời gian để thờ.

Chưa đầy 10 phút, cô ta không thể nhịn được nữa, há to mồm thở hổn hển, chỉ cảm nhận được hơi thở của mình chứ không thể cảm nhận được chút không khí nào, mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt lớn khiếncả người cô ta bừng lên, không thể chịu được nữa.


Nhưng dù sao cổ ta cũng không dám sơ hở, chuyện này dù gì cũng liên quan đến mạng sống của cô ta, khi một người sắp chết, khả năng tiềm ẩn của họ là vô hạn.

Cành Mai Chi chưa bao giờ chạy nhiều như thế này trong đời.

Dung Tư Thành ngồi trên ghế quan sát cô ta, thật ra mỗi xe đều được sắp xếp cẩn thận, không làm cô ta bị thương, nhưng nhất định sẽ không để cô ta có thời gian nhàn rỗi.

Anh biết chuyện này không phải do cô ta và La Bằng làm, nhưng tóm lại bọn họ cũng có ý định.

Cho nên cô ta phải gánh vác trách nhiệm này.

Huống chi, cô ta cũng có ý nhằm vào Mộ Yến Lê, nhưng vì Uông Phúc Thành đã chết nên cô ta không làm vậy vì cô ta lo lắng sự việc sẽ bị bại lộ.

Nhưng cô ta vẫn không thành thật
Dám bỏ thuốc Yến Lê trong bữa tiệc của nhà họ Dung, cũng may là Yến Lệ thông minh nên mới khiến cho cô ta tự nhận lấy hậu quả.

Nếu không người bị trúng thuốc chính là Yến Lê, Cho nên có thể không cần mạng sống của cô ta,nhưng nhất định phải dạy dỗ cô ta
Thời gian trôi qua, sự linh hoạt của Cành Mai Chí đã giảm đi đáng kể, có rất nhiều lần cô ta cảm thấy chiếc xe dừng như đã chạm phải mình.


Cô ta đang dựa lưng vào một cái cột, thở hồn hồn, cô ta có thể ứng phó với vài chiếc xe khi đứng ở đây, nhưng cô ta cũng phải đề phòng những chiếc xe quay ngang.

Đây là kinh nghiệm cô ta đúc kết được sau vài vòng chạy Nhưng ngay cả như vậy, cô ta cũng mệt đến chết đi sống lại, toàn thân như bị nhúng vào trong một thùng nước.

Đừng nói đến chuyện trốn, cô ta còn không thờ nổi.

Mắt cô ta nhìn thấy chiếc xe đang lao tới, đại não chỉ huy cơ thể né tránh, nhưng cơ thể đã chạm tới một giới hạn cực đại, không thể dễ dàng điều khiển, hai chân không thể phối hợp tốt, vừa bước một bước đã ngã trên mặt đất.

Như bình thường, vào lúc này, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là xem xét khoảng cách của mình với chiếc xe, Cành Mai Chi cũng vậy, cô ta đột nhiên quay đầu lại, phát hiện chiếc xe chỉ cách cô ta hai mét.Cành Mai Chỉ như rơi xuống vực sâu.

Cô ta đưa tay lên che ánh đèn xe rọi thẳng vào mắt, trái tim bị thiếu đốt thành tro tàn Hết rồi.

Cô ta nhất định sẽ chết, không còn nghi ngờ gì nữa..