Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 209: Chân Tướng Video






**********
Chương 210: Chân tướng video
Video tiếp tục:
Cảnh Mai Chi đưa một viên thuốc màu trắng cho người phục vụ.

Sau đó người phục vụ hỏi: "Cô Cảnh, cái gì thế này?"
Giọng Cảnh Mai Chi vẫn luôn cao cao tại thượng như trước: "Là cái gì thì anh cũng không cần quản, cho vào là được, cứ đứng đợi ở bàn gần chúng tôi, tôi gọi anh một tiếng thì anh qua đây"
Người phục vụ sợ hãi vội vàng từ chối: "Không, không được! Cô Cảnh, chuyện này cô nên tìm người khác đi, cậu chủ mà biết là chúng tôi sẽ bị phạt đấy!"
Cảnh Mai Chi nói: "Anh chịu trách nhiệm bưng một ly rượu mà thôi, lát nữa tôi sẽ ra lệnh cho người xóa video ở camera giám sát.


Muốn tìm chứng cứ cũng không được.

Thần không biết quỷ không hay đâu."
Người phục vụ vẫn từ chối: "Thật sự không được, cô Cảnh, tôi khó khăn lắm mới vượt qua mấy lần phỏng vấn để đến nhà họ Dung làm việc, nếu như bị cậu chủ biết chuyện, tôi sẽ bị đuổi việc đấy."
Cảnh Mai Chi không nói lời nào, trong túi lấy ra một tấm thẻ: "Đây là 600 triệu.

Đủ một năm tiền lương của anh rồi, bưng một ly rượu cũng đâu có gì khó, có nhiều người giúp việc như vậy, lại không có camera giám sát, khó mà tra được ra là ai làm, càng không nói đến chuyện anh cũng không phải chủ mưu chuyện này, anh sợ cái gì mà sợ? Chẳng lẽ anh không sợ đắc tội tôi hay sao?" Người phục vụ do dự một lúc, sau đó hỏi: "Cô có chắc chắn sẽ xóa video từ camera giám sát không?" "Đừng lo lắng, tôi cũng không muốn bại lộ!" "Vậy thì cô muốn nhắm đến ai?" "Mộ Yến Lê!" "Cô ấy không phải là bác sĩ của ông cổ sao? Không được! Cô Cảnh, cậu chủ mà biết nhất định sẽ không tha cho tôi đâu!"
Cảnh Mai Chi nói: "Giàu có và nguy hiểm cùng tồn tại.

Làm gì có chuyện dễ dàng đến thế? Như này đi, việc này làm xong rồi, tôi còn có một phần thưởng trị giá không dưới 300 triệu cho anh.

Sau này nếu tôi được gả qua đây thì anh sẽ là người có công lớn, tôi sẽ thăng chức cho anh làm quản gia, cũng không có gì khó khăn lắm, anh hiểu được không?"
Cuối cùng người phục vụ này cũng đồng ý dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Cảnh Mai Chi.

Trước khi rời đi, Cảnh Mai Chi còn dặn dò: "Nhớ kỹ rượu tôi muốn chính là ly rượu có thuốc"
Giọng cô ta vừa dứt, màn hình trên sân khấu đột nhiên tối đen.

Người trong hội trường bắt đầu bàn tán xôn xao dồn dập vô cùng.


"Trời ạ, cô Cảnh sao có thể lén lút làm chuyện thế này cơ chứ." "Thật sự là khiến cha cô ta xấu hổ, cha cô ta chính trực cả một đời, tại sao lại sinh được đứa con gái như này cơ chứ!" "Không đúng, cô ta nếu là người chuốc thuốc bác sĩ Mộ, vậy thì tại sao còn tìm người ta tính sổ chứ?" "Tự mình làm chuyện ngu dốt thôi, uống nhầm ly rượu có thuốc, dẫn đến tự mình trúng thuốc, kết quả còn mắng người ta âm hiểm, cũng thật là cạn lời với loại người này mà!"
Lục Việt Anh và Tần Dương Đức lúc này đều ở trước mặt Dung Tư Thành, xem toàn bộ video giám sát, bọn họ còn cảm giác ghê tởm không thể giải thích được, huống chi là Dung Tư Thành “Cậu nói xem có phải cô ta có vấn đề về thần kinh không vậy?” Giọng Lục Việt Anh không lớn, nhưng cũng đủ để ba người họ nghe thấy.

Tần Dương Đức cũng cau mày nói: "Tôi nghĩ chắc là còn đang mơ chưa tỉnh được thì có."
Dung Tư Thành cả mặt hiện lên vẻ chán ghét, từ lúc nghe xong đoạn: "Sau này nếu tôi được gả qua đây thì anh sẽ là người có công lớn, tôi sẽ thăng chức cho anh làm quản gia, cũng không có gì khó khăn lắm, anh hiểu được không?" Từ đầu câu này, vẻ mặt của anh đã không còn có thể diễn tả thành lời, chính là tức giận xen lẫn chán ghét, khó có thể nhìn ra cực hạn.

Trên đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy? "Ai làm ra chuyện này? Không phải vừa nói đoạn video này đã bị xóa sao?" Lục Việt Anh hỏi.

Tần Dương Đức nói: "Người đã xóa làm sao?" "Không thể.

Nếu anh ta đã xóa đoạn video thì tất nhiên sẽ không muốn ai biết rồi, vậy thì giờ phát cho mọi người xem không phải sẽ mâu thuẫn vô cùng hay sao? Tôi thấy người này, thứ nhất là cùng Cảnh Mai Chi có thù, thứ hai là cao thủ trong ngành máy tinh đấy."
Nghe vậy, Dung Tư Thành liếc nhìn thời gian, đã một giờ trôi qua, xem ra bọn họ đã về đến nhà rồi.

Anh chợt bật cười, đứa bé, biết ngay nó sẽ không chịu từ bỏ ý định mà!
Nụ cười của anh khiến Lục Việt Anh và Tần Dương Đức sợ hãi.

Lục Việt Anh lắc lắc tay trước mắt anh: "Không phải chứ, anh trai à, anh như thế này cũng quá đáng sợ rồi đó? Tình huống gì thế này, anh biết là ai làm rồi à?"
Dung Tư Thành nhưởng mày, không nói gì.


Đúng lúc này, màn hình trong đại sảnh lại sáng lên.

Đầu tiên là tiếng rên rỉ quá mức của một người phụ nữ, sau đó là tiếng thở dốc của người đàn ông.

Mọi người bất giác hét lên cảm thán, và kinh ngạc nhìn vào màn hình, bên trong, một nam một nữ trong căn phòng đang “điên long đảo phượng” với nhau.

Người phụ nữ đang đối diện với máy quay và mọi người có thể nhìn thấy rõ, chính Cảnh Mai Chi đang nhắm mắt và tận hưởng điều đó.

Còn người đàn ông đang mải “phi nước đại” phía trên người phụ nữ, tuy lưng đối diện với camera, nhưng xét về dáng người, trông anh ta có chút giống với cậu chủ của nhà họ Phan.

Sắc mặt Dung Tư Thành đột nhiên tối sầm lại, mặc dù anh cũng muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học, nhưng anh cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy một màn như vậy xuất hiện, quả nhiên là sắc mặt của Cảnh Mai Chi và Phan Văn Huy khiến anh mất hứng.

Nhưng thằng nhóc này thật sự xem thứ này à?.