Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 159: Tỏ Tình






“Thế nào?” Trình Gia Dật vừa nói vừa đi về phía cô Mộ Yến Lệ nở nụ cười và đáp: "Đẹp trai đấy!"
Mộ Gia Hạo cũng mỉm cười và nói: "Không người nào có thể đẹp trai hơn được nữa!" Trình Gia Dật cười và đi tới, đưa tay xoa xoa cái đầu bé nhỏ của cậu: "Thằng nhóc này, miệng dẻo như kẹo"
Cả ba người họ đã ở trong trung tâm thương mại cả ngày nay, Mộ Yến Lệ đều đã nghĩ xong đủ mọi thứ từ quần áo, mũ nón đến giày dép và cà vạt cho anh ta, có thể nói rằng chăm sóc một cách vô cùng tận tình.

Sau khi túi lớn, túi nhỏ trở về, Mộ Yến Lệ vô cùng mệt mỏi như mới chết đi sống lại, ngã thẳng xuống ghế sô pha,
Mộ Gia Hạo cũng đang trong tư thế giống mẹ mình.

Trình Gia Dật nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con họ, lắc đầu bất lực, rồi đi vào phòng bếp, nấu cơm cho hai mẹ con họ.

Một tiếng sau, bữa tối thịnh soạn được bày lên bàn, Trình Gia Dật thấy hai mẹ con họ đều không có hứng thú, liền nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Chú làm không ngon sao?"
Mộ Gia Hạo vội vàng nói: "Không, rất ngon!"
Trình Gia Dật tỏ vẻ khó hiểu: "Sao tôi lại thấy hai người không thích ăn cho lắm?"
Mộ Yến Lệ giải thích: "Hôm nay đi mua sắm không phải đã ăn nhiều đồ ăn vặt sao? Tôi thấy không đói lắm."

Trình Gia Dật càu nhàu: "Tôi đã nói không cho hai người ăn, cứ đòi ăn, đó toàn là đồ ăn bẩn đấy." Mộ Yến Lệ âm thầm lè lưỡi, có lẽ là quen ăn cơm Dung Tư Thành nấu rồi, ăn cơm Trình Gia Dật nấu vẫn cảm thấy không quen cho lắm.

"Không sao, thỉnh thoảng ăn một bữa thồi mà." "Thỉnh thoảng cô vẫn ăn sao?" Trình Gia Dật trông giống như một người cha.

Mộ Yến Lệ ranh mãnh chớp mắt: "Anh có muốn uống chút rượu không?"
Cô không thể không thay đổi chủ đề được.

Trình Gia Dật đã bị đánh lạc hướng: "Được thôi! Lâu lắm rồi không uống rượu với cô.

Mộ Yến Lệ trực tiếp đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang, rót cho Trình Gia Dật một lỵ.

Rồi lại rót đầy ly rượu của chính mình: "Nào, đàn anh, tôi kính anh một lỵ, xa như vậy vẫn nhớ hai mẹ con tôi mà về nước một chuyến"
Trình Gia Dật cười nói: "Cô còn khách sáo với tôi sao?" Mộ Yến Lệ cười toe toét và nói: “Điều này cho thấy rằng tôi là người lịch sự và không bao giờ vong ơn bội nghĩa”.

Trình Gia Dật cười một cách bất lực.

Hai người cứ như vậy, anh ta một lỵ, cô một lỵ, Mộ Gia Hạo đã ăn xong từ lâu.

Cầm máy tính bảng và trò chuyện với Dung Tư Thành.

(Họ đang ăn cơm và uống rượu!]
Tư Dung Thành trả lời: [Chú Trình của cháu uống rượu có tốt không?]
Bàn tay nhỏ bé linh hoạt của Mộ Gia Hạo gõ vào màn hình: [Nói chung, ba người không phải là đối thủ của mẹ con, nhưng chú ấy lại rất thích uống rượu với mẹ con]
Dung Tư Thành hỏi: [Tại sao?]
Đôi mắt ranh mãnh của Mộ Gia Hạo chớp chớp.

[Sáng mai cha nấu đồ ăn cho con, con sẽ nói cho cha về bí mật của mẹ]

Dung Tư Thành nói: [Được, vậy con muốn ăn gì?]
Mộ Gia Hạo nói: [Tôm càng cay, hôm nay con muốn ăn nhưng mẹ không cho.]
Dung Tư Thành: [Bây giờ con còn muốn ăn không?
Cha sẽ nấu cho con]
Mộ Gia Hạo: [Không cần đầu, con đã ăn no rồi.]
Dung Tư Thành: [Nếu lần sau con muốn ăn, hãy nói trực tiếp với cha nhé.] Mộ Gia Hạo: [Hôm nay có một người phụ nữ xấu xa cãi nhau với mẹ, nhưng mẹ đã dọn dẹp xong rồi.] Dung Tư Thành: [Cha biết rồi, cha sẽ dạy dỗ cô ấy!] Mộ Gia Hạo: [Vậy thì con sẽ thưởng cho cha.] Dung Tư Thành: [Phần thưởng là gì?]
Mộ Gia Hạo: [Mẹ nói, mẹ muốn kiểm tra cha, và mẹ không thích chú Trình.

Cha thấy thế nào? Phần thưởng này không tồi chứ?]
Dung Tư Thành: Được rồi, ngày mai cha sẽ nấu cho con một phần thật lớn!] Hai cha con họ trò chuyện sôi nổi trong phòng khách, còn không khí trong phòng ăn của hai người lại rất ấm áp.

Chỉ là Trình Gia Dật đã say từ lâu rồi.

Đôi mắt mờ đi, anh ta tiếp tục nhìn Mộ Yến Lệ và mỉm cười: "Chỉ có ba tháng không gặp cô mà tôi cảm thấy như đã ba năm rồi.

Cô không phải là dự định không về nữa chứ?"
Mộ Yến Lệ đặt ly rượu xuống: "Chà, đây là quê hương của tôi, lá rụng thì phải về cội, sớm muộn gì tôi cũng về.

Đàn anh, hay là anh cũng về đây đi!"
Trình Gia Dật hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn ở lại với cô, nhưng còn trạm y tế thì lại không được.

Cô đi rồi, thầy thường không kiếm được người, tôi lại đi nữa, trạm y tế chắc phải đóng cửa mất, những người anh chị em của cô thì không nhanh nhẹn như cô, bây giờ bệnh nhân đều phải dựa vào anh ta hết."
Mộ Yến Lệ nói: "Những bệnh nhân không thể cứu chữa được, đến lúc nghỉ ngơi, thì hãy để họ nghỉ ngơi.

Sức khỏe của bản thân cũng rất quan trọng, cậu để cho bản thân ốm rồi thì phải làm thế nào?"
Trình Gia Dật cười một cách khổ cực: "Tôi một thân một mình, một người ăn no thì cả nhà không đói, nhưng nếu cứu một bệnh nhân, tôi có thể cứu cả một gia đình."
Mộ Yến Lệ giơ ngón tay cái lên với Trình Gia Dật: "Đàn anh quả là có tư chất cao, nhưng anh phải biết rằng anh không cô đơn, và chúng tôi sẽ vô cùng lo lắng nếu anh mệt hay ốm.


Trình Gia Dật mắt đột nhiên sáng lên, một đôi mắt ấm áp nhìn cô: "Yến Lệ, tôi biết cô đã bị tổn thương và chưa bao giờ cảm thấy an toàn với đàn ông, cho nên tôi không ép cô, tôi tình nguyện chờ cô, vẫn câu nói đó, nếu một ngày cô mệt mỏi hoặc cảm thấy rằng tôi có thể cho cô đủ sự an toàn, tôi tình nguyện chăm sóc cho cô và Gia Hạo.

Cô biết đấy, tôi vẫn luôn chờ đợi ngày mà cô sẵn sàng mở trái tim mình ra" Nghe đến đây, trong lòng Mộ Yến Lệ bỗng lắng xuống, xong rồi, chuyện gì càng sợ nó lại càng tới.

Đàn anh của cô đang tỏ tình với cô!
Nếu những gì anh ta nói mấy năm trước vẫn còn mơ hồ thì bây giờ cô đã nghe rõ ràng sự thắng thần đó.

Anh ta quả nhiên thích cô với tình cảm giữa nam và nữ, không phải kiểu tình cảm gia đình.

Làm thế nào bây giờ?
Cô ấy có thể nói
Cô ấy đã có bạn trai sao?
Nhưng...!
Cô ấy đã quen anh ta 7 năm, cũng chưa phát triển thành người yêu, quen Tư Dung thành được ba tháng đã trở thành người yêu, điều này khiến cho đàn anh thật khó chấp nhận được! Đàn anh của cô ta sẽ xé xác cô mất? "Đàn anh, tôi biết, thật ra anh cũng là tiền bối của tôi, cũng giống như anh trai của tôi, tuy rằng có đôi khi còn ngây ngô hơn tôi, nhưng khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất an tâm vì anh sẽ mãi là người nhà của tôi."
Trình Gia Dật khẽ cau mày: "Yến Lệ, cô biết không, tôi không chỉ muốn trở thành người nhà của cô, tôi còn muốn trở thành...!
Mộ Yến Lệ vội vàng ngắt anh ta, giọng nói bất giác có chút lo lắng: "Đàn anh, tôi biết anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi...!gần đây tôi vẫn chưa muốn có người yêu
Cô không biết làm thế nào để cân bằng giữa Trình Gia Dật và Dung Tư Thành.

Trình Gia Dật hỏi lại: "Yến Lê, cô vẫn chưa quên thỏa thuận giữa chúng ta chứ?" Mộ yến Lệ lập tức hoảng sợ, cô cau mày nhìn anh: "Anh không phải là muốn dùng thỏa thuận của chúng ta để cho tôi đồng ý làm bạn gái của anh chứ?"
Trình Gia Dật nhìn vẻ lo lắng của cô, cuối cùng không nhịn được liền đưa tay lên xoa xoa đầu cô: "Được rồi, đừng căng thẳng, tôi không ép buộc cô, tôi sẽ vẫn nói như vậy, nếu một ngày cô mệt mỏi, cô hãy biết rằng tôi vẫn ở đây chờ cô là được."
Mộ Yến Lệ: "....