Bệnh viện.
Hai bệnh nhân Mộ Ngọc Tú và Lý Huệ Lan đang nằm trên giường bệnh.
Tối hôm qua, khi Mộ Bang Lâm tìm thấy Mộ Ngọc Tú, đã hơn ba giờ sáng, bọn họ được đưa đến bác sĩ gấp, sau hơn hai giờ cấp cứu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương của họ cũng không nhỏ, một người bị gãy chân và chấn động não nhẹ, với băng gạc quấn quanh đầu, toàn thân tím tái và hôn mê.
Thương thế của Lý Huệ Lan thì không nghiêm trọng, chỉ là một nhát dao ở vai, nhưng mỗi khi nhìn tình cảnh thế thảm của Mộ Ngọc Tú, bà ta không nhịn được phải thốt lên vài lời.
"Đứa con gái kia của ông thật quá đáng.
Dù Ngọc Tú mang đứa trẻ đi, cũng chẳng qua chỉ là giận dữ mà muốn hù dọa nó chút thôi, đứa bé có làm sao đâu hả, đến mức để cô ta ra tay giết người vậy không? Ông đi báo cảnh sát đi, bây giờ đi luôn, tôi không tin nó bây giờ lại dám coi trời bằng vung"
Mộ Bang Lâm cứ cúi gằm mặt không nói gì, câu mà đêm qua Mộ Yến Lệ gọi điện thoại nói với ông ta, Sao ông lại có thể độc ác như thế vẫn cứ luôn quần quanh bên tai, ông ta thật ra rất khó chịu, âm thanh run tẩy đó, rõ ràng là đã bị dọa sợ rồi.
"Không phải con bé coi trời bằng vung, mà là Dung Tư Thành, nó được Dung Tư Thành bảo vệ, bà có thể làm gì nó chứ? Nói đi cũng phải nói lại, là con gái bà động tay với người ta trước."
Lý Huệ Lan lại nói: "Ngọc Tú là dì của đứa bé, nó đem đứa bé đi có gì sai, Dung Tư Thành còn đâm tôi một nhát.
Bọn tôi là vợ con của ông.
Ông lại đứng ngoài trừng mắt nhìn bọn họ bắt nạt vợ con mình như vậy, ông nhìn bọn họ đánh Ngọc Tú đến nỗi nào đi, đây cũng là con gái của ông đấy, ông nhìn mà không thấy đau lòng hay sao?" "Con gái bà tìm không thấy thì bà đau lòng, con trai của người ta không tìm thấy thì cũng nóng ruột mà thôi, lại còn người ta đánh nó, đây là tự Ngọc Tú đã nằm tại đấy rồi, nếu tôi ở đó tôi cũng đánh con bé, nó cứ luôn bắt nạt chị gái mình, tôi đã chú ý bao nhiêu lần rồi, dặn dò nó thu liễm lại một chút đi, nó có nghe vào tai không? Hôm nay ra nông nỗi này, tất cả đều do nó tự mình chuốc lấy họa vào thân mà thôi!"
Lý Huệ Lan tức giận hét lên: "Mộ Bang Lâm! Tự chuốc họa vào thân là ý gì? Tôi trêu chọc đến ai? Tôi vô duyên vô cớ bị dao đâm một nhát, ông nói chuyện có thể bớt nhẫn tâm đi được hay không hả?" "Con gái của bà đã làm ra chuyện như vậy rồi, cũng là do người làm mẹ như bà không có dạy dỗ nó tốt, sao lại là vô duyên vô cớ được chứ?!" "Con trai không dạy thì do cha, bây giờ ông ngồi đó nhìn hai mẹ con tôi bị thương như vậy, ông ngồi đó nói lời châm biếm thì có ích lợi gì không? Chẳng qua là Mộ Yến Lệ luôn coi chúng ta như người ngoài, cho nên cô ta mới đối xử với chúng ta tàn nhẫn như vậy? Cô ta là con gái của ông, còn chúng tôi đều là nhặt được nên ông không có một chút quan tâm nào đúng không?"
Mộ Bang Lâm cau mày nói: "Quả báo của tôi còn chưa đủ sao? Tôi từ trước đến nay đều yêu thương, thiên vị cũng là hai người, đến bước đường như ngày hôm nay, là tôi mù mắt, không nhìn ra những lần hai người làm tổn thương con gái tôi, tôi thương hai người, nhưng mà Yến Lệ cũng là con gái tôi, tôi cũng thương nó như vậy thôi, con bé hiện tại chắc là sẽ hận tôi đến chết mất."
Giọng ông ta trầm xuống, điện thoại di động trong tay vang lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của trợ lý: "Tổng giám đốc Mộ, ông đang ở đâu?"
Mộ Bang Lâm vẻ mặt sửng sốt: "Làm sao vậy?" Giọng của trợ lý vừa hoảng sợ vừa thận trọng: "Ông nên trở về công ty xem qua đi ạ, công ty chúng ta đã mất rất nhiều đơn hàng, nhân viên nghỉ việc cũng không ít.
Ngay cả tiền lương thưởng cũng không cần nữa!"
Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Bang Lâm thay đổi rõ rệt ông ta đứng lên khỏi ghế: "Cô đang nói cái gì vậy? Có người cố ý nhằm vào chúng ta?"
Giọng của trợ lý vang lên: "Đúng vậy, tất cả họ đều sẽ đến làm việc trong tập đoàn Dung thị.
Lương và phúc lợi đưa ra gấp đôi chúng ta.
Thông thường, họ là những công ty lớn mà chúng tôi không thể chen chân vào.
Nhưng tập đoàn Dung thị đã đưa ra lời nói chỉ cần đến đây làm việc, hơn nữa qua ngày hôm nay, là có thể trực tiếp làm thủ tục nhận chức, người của công ty đều đã đi hơn nửa rồi, tôi Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn ông trước đây đã nâng đỡ và chiếu cố, tôi cũng định đi đây ạ."
Mộ Bang Lâm lo lắng hét lên: "Này, đợi đã——"
Nhưng điện thoại phía bên kia đã cúp rồi.
Ông ta đột nhiên ngã ngồi xuống ghế, cả người lập tức mất đi sức lực, tự lẩm bẩm một mình: "Hết rồi, hết thật rồi, Dung Tư Thành thật sự ra tay rồi!" Ông ta vẫn luôn lo lắng, lần trước ở lễ kỷ niệm ngày cưới, ông ta đã lo lắng Dung Tư Thành sẽ ra tay với công ty
Mộ thị, sau đó ông ta cố ý qua thăm Yến Lệ một chuyến, khó khăn lắm mới qua được lần đó.
Lần này thì tốt rồi!
Hai người phụ nữ này lại đi nhắm vào Yến Lệ, bọn họ chắc là muốn tan cửa nát nhà, thì đến lúc đấy mới cam tâm đây mà!
Lý Huệ Lan không nghe thấy nội dung cuộc gọi, nhưng nhìn thấy Mộ Bang Lâm đang trong tình trạng mất hồn, bà ta biết đó không phải là chuyện gì tốt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mộ Bang Lâm đáp lại một cách mơ hồ, quay lại công ty kêu người báo lại đơn hàng đã hoàn lại cho ông ta, ông ta liếc nhìn, chưa nói đến những cái chưa ký, nhưng những người đã ký xong cũng đổi ý, trực tiếp quăng tiền bồi thường.
Ông ta cảm thấy trong miệng khô đẳng không thể giải thích được, trong lòng như thắt lại, 7 năm trước ông ta có lỗi với đứa con gái này cả mình, 7 năm sau ông ta cũng không có hành động gì đối với những việc do con gái thứ hai gây nên cho chị nó, cũng chỉ là tùy tiện mắng mỏ vài câu mà thôi.
Hôm nay cuối cùng ông ta cũng gặp quả báo rồi, Dung Tư Thành muốn hại chết ông ta!.