Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 136: Chẳng Lẽ Tôi Với Em Ngủ Với Nhau






Mộ Gia Hạo cũng rất bất ngờ.

Chẳng lẽ cậu che giấu chưa đủ tốt à?
Cậu lập tức kéo Mộ Yến Lệ lại: "Mẹ, con không sao.

Con không bị thương!" Mũi Mộ Yến Lệ cay cay khó hiểu, cố nén nước mắt, giọng khàn khàn: "Đừng lừa mẹ, mẹ đã thấy rồi.

Con nhìn đi, máu cũng chảy ra rồi."
Mộ Gia Hạo mở to mắt, nhìn theo ánh mắt cô.

Chỗ áo trên vai cậu đã bị dính vết máu, đó là do lúc ả điên kia đẩy ngã cậu xuống đất tạo thành.

Cậu đã xử lý ở tổng bộ Ma Trơi một lần, quần áo cũng đã thay, sao lại thấm máu ra?
Sao Mộ Yến Lệ không biết chứ, lúc cô ôm cậu bé lần đầu tiên thì cậu bé vô thức né tránh.

Nếu không phải đau thì sao lại né.

"Chờ ở đây." Dứt lời, cô đứng dậy, đi vào phòng.


Giữa hai hàng mày Dung Tư Thành cũng cau chặt, xem ra không thể lừa được gì cả.

Anh cũng đi qua vạch áo Mộ Gia Hạo nhìn thử.

Tuy đã tưởng tượng từ trước nhưng khi chính thức nhìn thấy cũng khiến hơi thở anh cứng lại, nỗi đau từ đầu trái tim dần dần lan ra tới tứ chi bách hài
Không phải tận mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng ra được cảnh này.

Toàn thân cậu bé đầy vết bầm tím, có lẽ là bị véo ra, còn có vết xước da lớn nhỏ.

Nhìn thấy những vết thương này là anh có thể nghĩ tới dáng vẻ điên cuồng của người phụ nữ kia lúc trút giận lên cậu bé.

Vết thương lớn vậy anh cũng không chịu nổi chứ nói gì để Mộ Yến Lệ thấy được.

Có lẽ cô sẽ càng đau lòng hơn,
Dung Tư Thành kề sát vào tai cậu bé nói một câu.

Mộ Gia Hạo gật đầu.

Mộ Yến Lệ xách hòm thuốc đi ra, Mộ Gia Hạo nói: "Mẹ, mẹ để chủ Dung xử lý giúp con đi."
Mộ Yến Lệ nói: "Chú Dung con không hiểu biết như mẹ, vẫn nên để mẹ giúp con đi." "Mẹ là nữ, con là nam mà." Mộ Gia Hạo kiên trì nói.

Dung Tư Thành cười nhận lấy hòm thuốc trong tay cô: "Để tôi làm đi.

Tôi cũng không ngốc, xử lý chút vết thương vẫn làm được."
Mộ Yến Lệ cầm hộp thuốc đứng tại chỗ, vành mắt nên nước mắt.

Cô biết thằng nhóc không để cô nhìn là sợ cô khó chịu, đau lòng.

Dung Tư Thành lặng lẽ thở dài: "Có lẽ Gia Hạo còn chưa ăn cơm đầu.

Em nấu chút gì cho nó ăn đi."
Mộ Gia Hạo gật đầu: "Mẹ, con muốn ăn cơm chiên trứng."
Mộ Yến Lệ đồng ý, giọng khàn khàn tới gần như không nghe thấy: "Được."
Sau đó, cô đưa hộp thuốc cho Dung Tư Thành.

Cô thì vào phòng bếp, vịn vào bàn, nước mắt rơi lộp bộp.

Cậu bé luôn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.


Dung Tư Thành cũng không dám ở phòng khách mà dẫn con về phòng của nó.

Tâm trạng anh rất nặng nề, vừa bôi thuốc vừa nghĩ phải làm thế nào mới cho họ bài học.

"Tối nay cha ngủ với con."
Thằng nhóc kia từ chối: "Con có thể ngủ một mình."
Dung Tư Thành nhìn cậu bé, thay đổi phương pháp: "Coi như con chứa chấp cha đi, nếu không chắc chắn mẹ con sẽ đuổi cha về!"
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Cha cũng thật vô dụng, lâu như vậy rồi còn không theo đuổi được mẹ!"
Dung Tư Thành trừng cậu ta: "Không phải con nói mẹ con khó theo đuổi, không cho cha chỉ vì cái lợi trước mắt, lại không cho cha nói thật nên cha chỉ có thể đi theo tiết tấu của mẹ con à?"
Vẻ mặt thằng nhóc kia buồn thiu: "Aiz, cha nói xem nếu cha không có con thì đến lúc nào mới có thể theo đuổi được mẹ? Có khi con tìm được cả bạn gái rồi mà cha còn chưa theo đuổi được mẹ đấy!"
Dung Tư Thành nói: "Có con, cha không thể không theo đuổi được!"
Mộ Gia Hạo nói như ông cụ nói: "Vậy chắc cũng sắp rồi.

Nếu không thì sao con mất tích mẹ lại đi tìm cha?"
Dung Tư Thành thở dài: "Cha bị mẹ con từ chối nên không còn chút tự tin nào nữa rồi, ngày nào cha cũng nghĩ có phải mình chưa đủ tốt."
Mộ Gia Hạo hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: "Mẹ không đồng ý chắc chắn là do cha chưa đủ tốt.

Mẹ con tốt như vậy, người theo đuổi mẹ con cũng nhất định phải rất tốt rất tốt.

Dung Tư Thành cười: "Ừ, chẳng những cố gắng vì mẹ con tốt như vậy mà còn vì con trai của cha tốt như thế nữa.

Mộ Gia Hạo không lên tiếng nhưng cái miệng nhỏ lại nở nụ cười.

Hai người bồi thuốc xong thì ra khỏi phòng.

Mộ Yến Lệ đã nấu xong, trên bàn chỉ bày cơm chiên trứng.

Cô hơi mệt mỏi giải thích: "Tôi chỉ biết nấu cơm chiên trứng, cái khác tôi không dám thử.

Anh không chế thì chịu khó ăn một chút đi!"
Dung Tư Thành không nói gì mà đi thẳng vào phòng bếp, dùng hành động nói cho cô biết anh không chế.

Thực ra bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, họ đã đói tới mức bụng sôi ùng ục lâu rồi.

Ba người ba chén cơm chiên trứng.

Không biết có phải do quá đói bụng không mà Dung
Tư Thành cảm thấy cơm chiên trứng cô nấu thật không tệ.


Rời rạc mà có hình, cơm trắng đều từng hạt, trên mỗi hạt cơm đều có trứng gà.

Hơn nữa cô còn bỏ chút hành lá xắt nhỏ, cà rốt, xúc xích và đậu nành, đủ màu đủ dựng thoạt nhìn vừa đẹp mắt lại vừa ngon.

"Cơm chiên trứng mẹ con làm ngon đúng không?" Mộ Gia Hạo nhìn Dung Tư Thành, hơi đắc ý nói. 
Mộ Yến Lệ nghe thế cũng vô thức nhìn về phía anh.

Món ăn sở trường của cô, đương nhiên cô cũng không mọng bị người ta ghét bỏ.

Dung Tư Thành đáp lời.

Anh ăn sạch chén cơm kia như gió cuốn mây trôi, thậm chí còn có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

Lúc anh đặt chén xuống, Mộ Yến Lệ nghe thấy anh nói: "Quá ngon!"
Mộ Yến Lệ nghe thế thì tâm trạng tốt lên không ít: "Anh ăn no chưa? Tôi ăn không hết, không thì tôi lấy thêm cho anh?"
Dung Tư Thành hơi bất ngờ nhìn cô một cái.

Mộ Yến Lệ hối hận tới suýt chút nữa cắn nát lưỡi.

Mình đã ăn trong chén, sao còn nói đưa người ta?
Câu nói này sao lại không qua não thế chứ
Cô vùng vẫy giãy chết giải thích: "Bên này tôi chưa chạm vào!"
Dung Tư Thành cũng phản ứng kịp rất nhanh: "Không sao"
Dứt lời, anh vươn tay cầm chén cơm chiên trứng của cô, gạt thẳng một nửa vào chén anh, còn là phần Mộ Yến Lệ đã ăn một ít.

Sau đó, anh ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần dí dỏm: "Chú ý nhiều thế à? Tôi lại không chê em.

Từng này em ăn đủ không? Không thì tôi lại cho em một ít?"
Mộ Yến Lệ liếc anh trắng mắt: "Hai người bọn tôi cũng có thể "
Thằng nhóc ngồi đối diện mở miệng: "Mẹ, con muốn ngủ với chủ Dung!"
Mộ Yến Lê: "…".