Khổng Tước hỏi: "Bé con, nói tình hình trong nhà em chút xem.
Mẹ em làm nghề gì?"
Mộ Gia Hạo nói: "Nhà thiết kế thời trang." Khổng Tước nói: "Cha em làm gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Gia Hạo tràn đầy kiêu ngạo: "Ông ấy là Dung Tư Thành"
Khổng Tước hơi sửng sốt: "Dung Tư Thành? Cái tên này rất quen." "Ngốc! Tổng giám đốc tập đoàn Dung Thị, đảo Viên Hữu chính là tài sản riêng của anh ta." Bảo Săn nói.
Khổng Tước kinh ngạc nói: "Hả? Cha em chính là Dung Tư Thành à? Má ơi, bối cảnh của em quá mạnh.
Bé con, em thực sự không thể chấp nhận một bạn gái lớn hơn em một chút à? Chị gái có thể đợi em!"
Cô Lang hồi lâu không nói chuyện lại đạp vào chân cô ta một cái: "Cô chín chắn chút được không.
Người ta mới bảy tuổi, cô có hận không được gả mấy đi nữa thì cũng phải tìm người có tuổi tác không chênh lệch mấy để phát triển chứ?"
Vẻ mặt Khổng Tước đầy vô tội: "Họ đều không có bối cảnh mạnh mẽ như Thỏ Khôn."
Mộ Gia Hạo: "..."
Cô Lang: "...!
Mãng Xà: "…"
Báo Săn: "..." "Cốc cốc cốc.
Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, Cô Lang lập tức trả lời: "Vào đi!" "Cô Lang, có người tới!"
Cô Lang trả lời, đi tới trước máy tính chỉnh camera giám sát thì thấy một nam một nữ xuất hiện trong màn hình: "Thỏ Khôn, là cha mẹ em à?"
Mộ Gia Hạo nhìn về phía camera, gật đầu: "Vâng! Lúc này em phải đi rồi.
Cảm ơn về chuyện hôm nay!" Dứt lời, cậu bé nhảy xuống bàn, xoay người định đi.
Cô Lang nói: "Haiz, đợi lát nữa đi.
Bảo cha mẹ em vào, không phải là muốn xử lý người phụ nữ kia à? Ở đây tiện hơn!" "Đúng đó, vẫn muốn gặp cha mẹ em chút!" Khổng Tước nói.
Mãng Xà hừ một tiếng: "Có phải cô muốn gặp Dung Tư Thành không?"
Khổng Tước nói: "Đúng thế, tôi muốn hỏi Dung Tư Thành có để ý con dâu lớn hơn con trai anh ta mười mấy tuổi không!"
Vẻ mặt Bảo Săn đầy khinh bỉ: "Cô đúng là đủ rồi đấy!" Cô Lang đạp một đạp: "Được rồi, đừng ổn ào, tôi bảo người đưa họ vào"
Mộ Gia Hạo hơi chần chừ: "Có điều...!Em vẫn không thể để chị gặp họ." "Vì sao? Dung Tư Thành không thể gặp người?" Khổng Tước hỏi.
Mộ Gia Hạo hơi có miệng khó trả lời, im lặng hồi lâu: "Vậy các chị phải giữ bí mật giúp em." "Cái gì?" Cô Lang hỏi.
Mộ Gia Hạo nói hơi có lỗi: "Mẹ em còn chưa biết Dung Tư Thành là cha em.
Các anh chị đừng lỡ miệng giúp em.
Ông ta còn chưa theo đuổi được mẹ em đâu."
Mọi người nhìn nhau cười.
Khổng Tước cau mày, hỏi: "Nghĩa là sao?"
Mộ Gia Hạo giận dữ: "Là năm đó họ có hiểu lầm."
Khổng Tước bừng tỉnh hiểu ra: "À, có chuyện như vậy hả? Vậy Dung Tư Thành là do em điều tra ra?" Mộ Gia Hạo gật đầu.
Khổng Tước dựng thẳng ngón tay cái với cậu ta: "Trâu bò!" "Yên tâm, bọn anh sẽ không nói nhiều." Giọng Cô Lang vừa dứt thì những người còn lại cũng gật đầu theo.
Mộ Gia Hạo nói: "Được, vậy cho họ vào đi!" Không bao lâu sau, có người dẫn Dung Tư Thành và
Mộ Yến Lệ vào phòng họp.
Khi họ thấy thằng nhóc ngồi giữa bàn được vây quanh như sao vây quanh trắng sáng thì trái tim thả lại vào trong người.
Cậu bé không sao.
"Mẹ, chủ Dung..."
Mộ Gia Hạo cười hì hì, chào họ.
Vành mắt Mộ Yến Lệ nóng lên.
Nếu không phải có nhiều người ở đây như thế thì có thể có đã không kiềm được mà khóc ra.
Cô mở to mắt, chớp vài cái làm tan đi làn sương mù trong mắt, bước vài bước về phía cậu bé.
Tới trước mặt, cô mới phát hiện trên mặt cậu bé có một vết bầm tím: "Gia Hạo...!Mặt con sao thế?"
Lúc cô hỏi chuyện này thì không dám hít thở, trên mặt toàn vẻ lo sợ.
Mộ Gia Hạo cầm tay cô để cô sờ lên mặt mình: "Không sao, không sao ạ!"
Gió bắt đầu thổi dữ dội trong mắt Mộ Yến Lệ: "Là Mộ Ngọc Tú bóp?" Mộ Gia Hạo trấn an: "Mẹ, sao giờ này mẹ mới tìm tới đây? Con chờ mẹ lâu lắm rồi đó."
Giọng Mộ Yến Lệ bỗng nghẹn ngào: "Điện thoại mẹ hết pin, sau đó xem điện thoại của chủ Dung con mới biết con ở đây."
Cô đau lòng ôm cậu bé vào lòng, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Vai Mộ Gia Hạo hơi co lại lúc Mộ Yến Lệ ôm nhưng cậu bé vẫn không động đậy, yên lặng để mẹ ôm.
Đáy mắt Dung Tư Thành tràn đầy đau lòng.
Tuy họ đã thay quần áo cho cậu bé, rửa sạch và xử lý qua nhưng chỉ bằng những điều này đã chứng tỏ trước đó cậu bé nhếch nhác thế nào.
Anh mất hồi lâu mới thu hồi ánh mắt từ trên người Mộ Gia Hạo lại, nhìn về phía mấy người trong phòng họp.
"Cảm ơn các cậu đã cứu nó!"
Cô Lang cười nói: "Không có gì, nên làm thôi."
Mộ Gia Hạo dắt tay Mộ Yến Lệ đi tới, giới thiệu từng người: "Mẹ, đây là Cô Lang, người phụ trách tổng bộ Ma Trời.
Chị gái xinh đẹp này là Khổng Tước, đây là Mãng Xà, đây là Bảo Săn, cũng đều là thành viên quan trọng ở chỗ chúng con." ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh* nhất
Dứt lời, cậu bé chỉ vào Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ giới thiệu: "Vị này là mẹ em.
Vị này chính là chủ Dung của em, Dung Tư Thành!"
Dung Tư Thành gật đầu lần nữa: "Nó còn nhỏ, sau này xin chăm sóc nhiều hơn, có gì cần giúp thì có thể tới tìm tôi."
Cô Lang bước lên một bước: "Các anh yên tâm, Thỏ Khôn rất thông minh.
Cậu bé có thể làm được vị trí này đều là nhờ vào thực lực của nó."
Mộ Yến Lệ nhìn về phía họ đầy cảm ơn: "Thực sự cảm ơn rất nhiều.
Nếu lần này không phải mọi người chạy tới kịp thời thì không biết hậu quả sẽ như thế nào."
Cô Lang nói: "Cô đừng khách sáo, Thỏ Khôn là bạn chỉ cốt của chúng tôi.
Cậu bé cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chúng tôi vẫn coi nó như người nhà."
Mọi người khách sáo xong mới nói tới việc chính.
Mộ Yến Lệ hỏi: "Mộ Ngọc Tú đâu? Là người phụ nữ đã bắt Gia Hạo ấy" "Ở tầng hầm ngầm của tổng bộ chúng tôi.
Cô muốn gặp cô ta à? Tôi dẫn cô đi." Cô Lang nói.
Mộ Yến Lệ đáp lời: "Được."
Dứt lời, cô nhìn về phía Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành, anh ở đây với Gia Hạo, tôi đi một lát sẽ về.
Dung Tư Thành cau mày, hơi lo lắng: "Không cần anh đi cùng với em à?"
Đáy mắt Mộ Yến Lệ dâng lên chút ác độc, lạnh lùng nói: "Không cần, tự tôi có thể giải quyết " Mộ Gia Hạo dặn dò: "Mẹ đừng tự ra tay, đau tay đấy!"
Mộ Yến Lệ vươn tay vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé đáp lời.
Sau đó Cô Lang dẫn cô ra khỏi cửa.
Bây giờ, cậu bé cũng muốn làm trẻ con.
Cậu bé rất sợ! Nhưng cậu bé sẽ không khóc ra thành tiếng!
Cậu bé cúi thấp đầu, cố gắng vùi cái đầu nhỏ của mình trong lòng Dung Tư Thành, không để cho ai khác thấy mặt mình..