Ngày hôm sau.
Dung Tư Thành còn đang say ngủ thì nhận được cuộc điện thoại do Tô Kiệm gọi đến, trong lúc ngủ mơ bị quấy rầy khiến anh mơ hồ cảm thấy cáu kỉnh, âm thanh lúc gọi điện thoại cũng mang theo vài phần không kiên nhẫn.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói của Tô Kiệm trong điện thoại rất sốt ruột.
"Tổng giám đốc Dung, ngài nhanh lên mạng xem đi, có người đang bôi nhọ cô Mộ."
Nghe thấy vậy, Dung Tư Thành lập tức cúp điện thoại, lên mạng tra cứu tin tức liên quan đến Mộ Yến Lệ.
Quả nhiên là nhảy ra một đống bài đăng.
“Studio của Mộ Yến Lệ khai trương kinh động toàn thành phố.
“Ngày khai trương Studio Yến Lệ, chỉ trong nửa giờ liền tiêu thụ toàn bộ “Studio Yến Lệ khai trương, ông lớn các ngành đều tới ủng hộ, quà tặng vô cùng đặc sắc.
Lúc Dung Tư Thành nhìn thấy những bài này, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đây không phải đều là những đề tài rất tốt sao?
Ai đang bôi nhọ?
Tiếp đó anh kéo xuống dưới, một đề tài tìm kiếm có xu hướng tăng lên, mức độ phổ biến cũng đã đạt tới con số trên hai triệu.
“Năm xưa Mộ Yến Lệ mang thai đứa con tạp chủng với một tên ăn xin, bị Mộ Bang Lâm đuổi ra khỏi thành phố
Cẩm Chướng, bây giờ mang theo con trai quay về.” “Con trai của Mộ Yến Lệ và tên ăn xin.
Dung Tư Thành nhấp chuột mở bài đăng lên, giọng điệu của người viết bài vô cùng phong phú, kể lại chuyện năm đó tựa như tận mắt chứng kiến, trong bài còn đưa ra hình ảnh để chứng minh chân tướng.
Tổng cộng có ba tấm ảnh.
Đầu tiên là tấm ảnh Mộ Gia Hạo đang chơi đùa trước cửa Studio, một tấm khác là một tên ăn xin mặc quần áo rách rưới dưới một cây cầu lớn.
Trên mặt hắn ta toàn rầu rai xồm xoàm, nhìn hệt như đã nửa năm không tắm gội, trong tay còn bưng một cái bát, trông giống như đang cúi đầu cảm ơn người qua đường.
Còn lại là tấm ảnh hôm đó Mộ Yến Lệ mặc bộ sườn xám màu đỏ đứng ở cửa Studio.
Từ ngữ bên dưới mô tả: "Mọi người rất khó liên kết ba người này lại với nhau có đúng không? Bọn họ thật ra chính là người một nhà.
Năm đó Mộ Yến Lệ chính là không vừa lòng với việc chồng chưa cưới phản bội mình, tùy tiện tìm một người để trả thù, kết quả lại có một đêm xuân với tên ăn xin này.
Sau có mới có sự xuất hiện của đứa bé, năm đó sau khi Mộ Yến Lệ mang thai, Mộ Bang Lâm ghét bỏ cô ta làm mất thể diện, trong cơn tức giận đã đuổi cô ta ra khỏi thành phố Cẩm Chướng và tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta.
Cứ như thế một người phụ nữ có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay, mọi người nghĩ xem sau lưng cô ta có bao nhiêu người đàn ông lặng lẽ đây!"
Bình luận phía dưới lại càng khó coi hơn: "Câu từ này dùng rất tốt!" "Ở với ăn xin một đêm? Mẹ ơi! Nghĩ đến đó đều cảm thấy thật đáng tiếc!" "Con đường rợp bóng râm mà bạn hằng mong muốn cứ mỗi đêm đến và sáng sớm đầy phủ đầy sương trắng.
Bạn phải hiểu rằng, khi bạn có thể thoải mái bước vào đố không phải là do bạn giỏi, mà là do mọi người đã mở đường cho bạn." "Mẹ kiếp! Lần đầu tiên tôi biết được những lời trên là có ý này, ha ha ha!" "Tiện lợi cho tên ăn xin kia rồi, lúc đó không đến tìm tôi nha, tôi có thể cống hiến miễn phí con cháu đời sau của tôi!"
Sắc mặt Dung Tư Thành quả thật là đen như đáy nồi, hận không thể băm thấy những người đăng bài này.
Anh cầm lấy điện thoại gọi một cuộc, trước hết là để người xóa đề tài tìm kiếm này đi.
Sau đó anh lại tìm số điện thoại của Thẩm Hoa Linh rồi gọi cho cô ấy, thu xếp xong tất cả thì anh mới đi đến nhà Mộ Yến Lệ.
Anh nhìn đồng hồ thấy hơi hơn sáu giờ, lúc này Mộ Yến Lệ chắc còn chưa tỉnh dậy.
Chỉ mong cô ấy còn chưa nhìn thấy! Leng keng...
Mộ Yến Lệ ngồi bật giấy trong thoáng chốc, hình như cô nghe thấy tiếng chuông cửa hay sao nhỉ?
Lắc đầu một cái, cô cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có người đang ẩn chuông cửa.
Cô vội vàng từ trên giường bò xuống đi mở cửa, đợi đến lúc nhìn thấy Dung Tư Thành đứng ở cửa, cả người đều có tinh thần hơn nhiều.
"Dung Tư Thành? Sao anh đến đây sớm thế?" Dung Tư Thành mặt không đổi sắc đáp: "Tôi tìm Gia
Hạo có chuyện!"
Mộ Yến Lệ sững sờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, anh ấy tìm thằng bé nhất định là chuyện về máy tính, dù sao thì lần trước anh cũng đã giúp thằng bé một lần rồi.
"Vậy anh vào đây chờ đi, tôi đi gọi thằng bé.
Dung Tư Thành đi vào rồi lại hỏi: "Còn chưa tỉnh dậy à? Vậy thì để thằng bé ngủ thêm một lúc nữa đi, tôi cũng không vội."
Khóe miệng Mộ Yến Lệ thoảng co rút, không vội, sáng sớm như thế anh đến đây làm gì? "Ồ, vậy anh ngồi đây trước đi, tôi đi rót nước cho anh."
Nói xong, cô lười biếng ngáp một cái rồi đi về phía nhà bếp.
Người đàn ông này quả thật là có thể giày vò người ta mà, tối qua hại cô mất ngủ nửa đêm, hôm nay thì tốt rồi.
Sáng sớm như thế đã tới đây, hại cô cảm giác như còn chưa ngủ được bao lâu mà đã phải tỉnh lại rồi.
Cô lấy lại tinh thần rót nước cho Dung Tư Thành rồi bưng ra ngoài.
Còn Dung Tư Thành ngay lúc này thì đã sớm ngắt kết nối đường dây Internet rồi, anh cũng đi về hướng nhà bếp "Muốn ăn gì không? Tôi làm cho em"
Mộ Yến Lệ cảm thấy rất ngượng ngùng: "Không cần không cần, nấu cháo tôi còn có thể làm được."
Nói xong liên đưa ly nước trong tay cho Dung Tư Thành: "Anh ra ngôi ngoài ghế sô pha chờ đi, hôm nay ở lại đây ăn sáng!"
Dung Tư Thành nghe vậy thì mỉm cười: "Như vậy rất tốt, buổi tối hai mẹ con đến nhà tôi ăn tối, buổi sáng thì tôi tới đây ăn.
Cứ quyết định như vậy đi!"
Quyết định? Quyết định cái gì chứ? Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАРР.c*ом
Cô mới không muốn mỗi ngày đều đến nhà anh ăn cơm, đương nhiên, cô càng không muốn để anh tới đây ăn cươm.
"Tôi mới không đến nhà anh ăn cơm đâu!"
Dung Tư Thành cười đáp: "Vậy tôi đến đây nấu ăn cho em cũng được!"
Mộ Yến Lê nói: "Không cần!"
Dung Tư Thành tiếp tục hỏi: "Đồ ăn tôi làm không ngon
Mộ Yến Lệ thật sự không muốn nói ra lời trái với lương à?" tâm, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt hung hăng nhìn anh: "Ngon cũng không cần!"
Người đàn ông này có phải đã được đẳng chân lân đẳng đầu hay không?
Tối qua mới tới nhà anh ăn một bữa cơm, giỏi thật: Mỗi một ngày sau này anh ấy đều sắp xếp cả rồi!
Người không biết chuyện còn cho rằng hai người họ đang yêu đương đấy.
Dung Tư Thành cười khẽ: "Nếu ngon thì tại sao không cần?"
Mộ Yến Lệ nhìn khỏe mỗi anh hiện lên nét cười thì tức giận: "Dung Tư Thành, anh cứ khăng khăng muốn tôi phải nói ra sao? Tôi từ chối anh còn không đủ rõ ràng à?"
Dung Tư Thành tiến sát lại gần cô, âm thanh vừa quyến rũ vừa xấu xa vang lên: "Tôi cũng nói rồi, em chạy không thoát!"
Mộ Yến Lê: "…" "Anh, anh sao lại vô lại như thế? Rốt cuộc anh tìm Gia Hạo có chuyện gì?"
Dung Tư Thành không trả lời cô mà hỏi lại: "Không muốn giữ tôi ở lại ăn sáng à?" Nói xong, anh nhận lấy nồi điện trong tay cô, tìm thấy túi gạo thì cho một môi gạo nồi.
"Muốn ăn cháo gì? Cháo rau cải? Hay là cháo trắng?" Mộ Yến Lệ theo bản năng đáp lại: "Cháo trắng" Cô không thích bỏ mấy đồ linh tinh vào trong chảo.
Không, không đúng, không phải là vấn đề này, vừa nãy không phải là định đuổi anh ấy đi à?
Cô nhíu chặt mày lại, tại sao lại chuyển sang hướng này rồi?
Khóe môi Dung Tư Thành tự nhiên cong lên, nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, anh liền cảm thấy: ừ, thật đáng yêu!
Trái tim tựa như bị một con mèo nhỏ cào vào, tê dại, ngứa ngáy.
Dung Tư Thành vo gạo sạch sẽ, thêm nước rồi bỏ vào nồi điện, sau đó ấn nút nấu cháo, xong xuôi thì quay người qua nhìn cô.
"Phần còn lại giao cho em, tôi chờ ăn đồ em nấu vậy Trong giọng nói anh còn mang theo một cảm giác mề hoặc.
Mộ Yến Lệ thở ra một hơi, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một câu hát, cô không tài nào khống chế được bản thân mình.
Đúng ra thì cô là người có tính khí tốt như vậy à?
Đương nhiên không phải!
Cô không thể đuổi anh ấy ra ngoài à? Đương nhiên cũng không phải!
Sao lại có nhiều người đến đây thế?
Cô bước ra ngoài mở cửa, lúc nhìn thấy Thẩm Hoa
Linh, cô liền nổi lên lòng nghi ngờ: "Sao cậu cũng tới đây rồi?".