Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 110: Quà Khai Trương Của Các Ông Chủ Lớn






Chiếc xe đang di chuyển về phía trước, nhìn thấy rất nhiều quảng cáo giống như vậy.

Tất cả các biển quảng cáo trong thành phố đều đang chiếu cùng một đoạn phim.

Đầu tiên là ảnh chụp studio của Mộ Yến Lệ, sau đó là các kiểu quần áo khác nhau, sau đó nữa chính là câu nói “khai trương đại phát”.
Mộ Yến Lệ cũng ngơ ngác, suy nghĩ đầu tiên trong đầu của cô chính là đặt quảng cáo ở nhiều vị trí như vậy, chắc là tốn rất nhiều tiền nhỉ? Một studio nho nhỏ của cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Còn nữa, tên ngốc tiêu tiền cho cô là ai? Có khi nào đến lúc đó anh ta sẽ đến tìm cô đòi phí quảng cáo không? Đúng lúc này, tên ngốc ở phía trước đã mở miệng: “Xem ra hôm nay quần áo trong studio sẽ bán không còn một cái!”
Mộ Yến Lệ nghe vậy, lập tức hiểu được: “Dung Tư Thành, nói với tôi, cái này không phải là anh làm đi!” “Cái gì?” “Quảng cáo đấy"
Dung Tư Thành khẽ đáp lời: “Ừm.


Sao thế? Em thích không? Nếu không thích tôi sẽ bảo bọn họ sửa lại.
Mộ Yến Lệ toát mồ hôi, đúng thật là anh, anh làm cô tức đến mức không biết nên nói gì thì mới tốt.

“Anh, anh thật là...!Anh lo lắng trang phục tôi thiết kế bán không được sao?" “Đương nhiên không phải! Em là Angel mà!”
Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu: “Vậy anh còn lãng phí tiền làm gì?” Mẹ nó! Cái nhân tình lớn như vậy cô phải trả như thế nào? “Chính là...!Dung Tư Thành khựng lại một chút: “Không biết nên đối xử với em thế nào thì mới tốt.”
Lời này vừa cất lên khiến cho bài diễn văn mấy ngàn dòng trong bụng Mộ Yến Lệ đều nuốt ngược vào trong.

Một câu trách móc cũng không thốt lên được.
Cuối cùng cũng nói ra một câu khô khan: “Chúng ta mở cửa buôn bán là để kiếm tiền, không cần phải lãng phí như vậy”
Dung Tư Thành nhìn đôi mắt của Mô Yến Lệ trong gương chiếu hậu, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, ngoan ngoãn trả lời: “Được, nghe theo em.
Mộ Yến Lê: “
Anh ấy làm cái gì vậy?
Cô tuyến cha với anh trước: “Anh mau bảo người ta gỡ xuống đi.

Tôi nói cho anh biết, tôi không trả lại tiền quảng cáo cho anh đâu”
Dung Tư Lăng khẽ cười một tiếng, hình như khoảng cách của bọn họ đã gần lại rồi.

"Không cần, tôi cũng là cổ đông, tôi cũng nên tuyên truyền cho studio của chúng ta
Mộ Yến Lê: “
Nói cũng đúng.

Đến studio.
Nhân viên đã tập trung ở đây từ rất sớm, nhìn thấy ba người bọn họ trông rất giống một gia đình, mỉm cười hi hạ chào hỏi.

“Chị Lệ, ngài Dung
Mộ Yến Lệ cười nói: “Chuẩn bị xong hết chưa? Hôm nay có thể sẽ rất bận rộn đấy.
Mười nhân viên đồng thanh trả lời: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” “Chị Lệ, em nhìn thấy quảng cáo của studio chúng ta, quả thực rất có phong thái.” Tổng Hòa cười nói.
Mộ Yến Lệ cười gượng, trả lời qua loa.
Chín giờ!
Đã có khá nhiều người đến đây.

Người đến sớm nhất là Tề Vấn Tiêu, theo sau là vài chiếc xe giao lẵng hoa đến.

Xe dừng lại, nhân viên cửa hàng bán hoa khiêng lắng hoa đặt trước cửa studio.

Một vài cái thì không nói, năm nhân viên mất hết mười phút để chuyển hết lẵng hoa vào trong.

Nhớ đọc* truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Mộ Yến Lệ cũng không biết nên nói gì, cô nghĩ Dung Tư Thành không được bình thường, nhưng ít nhất vẫn có lý do nói anh là cổ đông.
Tề Vấn Tiêu này góp thêm náo nhiệt làm gì chứ.
Mua nhiều lẵng hoa như vậy, nó không tốn tiền, không chiếm không gian, không phiền người dọn vệ sinh sao? Thật là, đầu của những người này bị chập mạch hết rồi sao? “Mộ Yến Lệ chúc mừng, khai trương đại phát.

Mộ Yến Lệ cạn lời, nói: “Nếu tôi biết anh mua nhiều lằng hoa đến như vậy, tôi nên đổi thành cửa hàng quà tặng hoa tươi.

Bản cho một người như anh, tôi đạt doanh thu nửa năm luôn đấy.
Tề Vấn Tiêu cười, nụ cười dịu dàng như ngọc: “Tôi cũng không biết nên tặng cô cái gì.
Mộ Yến Lệ nói: “Anh cung cấp khách sạn cho tôi là được rồi.

Tốn tiền làm gì? Lãng phí.

"Không tốn nhiều tiền lắm đâu.”
Mộ Yến Lệ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: “Mau vào trong đi, tìm một chỗ ngồi trước đi."
Tề Vấn Tiêu vừa vào trong, Lâm Hà Vinh và Trương Linh Đan vừa đến.

Khi nhìn thấy những lẵng hoa đặt trước cửa, đôi mắt của Lâm Hà Vinh chợt trợn to lên gấp đôi, trong lòng thầm chửi “Fuck”.

“Mẹ nó, nhiều như vậy sao? Đây đều là do một người tặng sao? Ai hào phóng tặng nhiều lẵng hoa như vậy?”.