Mấy phút sau, Tư Hải Minh ra khỏi phòng, đi về phía thang máy. Vệ sĩ bên ngoài lập tức đuổi theo.
Tư Hải Minh lại đến trước quán bar bị đánh bom, nhìn cánh cửa tan nát của quán bar, anh đứng đó một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thy, là em sao? Chắc không phải là em đâu? Là anh hại chết em, sao em có thể tình nguyện xuất hiện trước mặt anh được…
Chương Vĩnhận được điện thoại thì lập tức tới ngay, nhìn thấy Tư Hải Minh đang không nhúc nhích đứng trước cửa quán bar, quầy bar đã tan nát, đèn đường cũng hiện lên màu vàng sẫm, nhìn thê lương hoang tàn đến lạ
. “Ngài Hải Minh, chúng ta trở về thôi?” Chương Vĩ nói.
“Thật sự không phải là cô ấy? Cô ấy đã chết trong tay tôi, đúng không?” Đầu óc Tư Hải Minh lại bắt đầu hỗn loạn.
“Ngài Hải Minh, cô ấy đã chết rồi, cho dù có xuất hiện thì chưa chắc đã phải là một người…” Chương Vĩ nói
Không thể không khiến anh chấp nhận hiện thực.
Tư Hải Minh không nói lời nào, đôi mắt đen láy không cảm xúc nhìn chằm chằm quầy bar, trái tim như bị lời nói của Chương Vĩ đâm thủng, hai mắt lập tức đỏ lên.
“Ngài Hải Minh, ngày mai chúng ta sẽ đến đảo Trân Châu để gặp chủ vườn nho kia.” Chương Vĩ nói.
Tư Hải Minh dường như không nghe thấy anh ta nói.
Chương Vĩ khẽ thở dài, có vẻ như chuyến đi đến đảo Trân Châu sẽ bị hoãn lại rồi. Có thể đi được không cũng là một vấn đề…
Trước những biệt thự cao cấp nhất của đảo Trân Châu có hơn mười chiếc ô tô đậu trước cổng chính, mỗi chiếc đều là nhãn hiệu nổi tiếng, phía trước xe là những nhân viên đang mặc đồng phục đứng một hàng. Có cả nam và nữ.
“Cô nói xem mỗi ngày đều thức dậy trong một lâu đài sang trọng như này là cảm nhận gì?” Người phụ nữ kia xì xào bàn tán.
“Nếu là tôi, tôi tình nguyện giảm thọ mười năm cũng muốn ngủ một giấc! Quá hạnh phúc!”
“Có một số người sinh ra đã ở vạch đích rồi, không thể so được đâu. Dáng vẻ này của chúng ta cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác làm việc thôi.”
“Quan trọng là cô chủ Đế rất xinh đẹp, lần trước tôi đã đến gần cô ấy rồi, da cực kỳ mịn màng, đẹp như trứng gà bóc! Đừng nói đàn ông thích, tôi là phụ nữ mà cũng muốn đây này! Ây, cô nói xem, cô Đế có thích phụ nữ… không nhỉ? Cô nhìn tôi có cơ hội không?”
“Ha ha… Cô điên rồi à!”
Nữ quản gia đi tới: “Đang nói gì đấy?”
Mấy người phụ nữ kia lập tức im như hến. “Cô chỉ muốn xem đồ trang sức, là của ai?” Nữ quản gia hỏi.
Một người đàn ông bước tới: “Là của chúng tôi, SBS.”
Nữ quản gia nhìn người đàn ông thon dài đang cúi đầu, nói: “Đi với tôi, những người khác đợi ở đây đi!”
Người đàn ông đi theo, người đang miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhìn thấy bức ảnh chụp cùng Tân Hành Chi, không khỏi nở nụ cười, thật là xứng đôi!
Quay mặt lại, nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh đang đi đến, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt cô, nói: “SBS, tôi rất vinh hạnh khi được dâng lên món trang sức độc nhất vô nhị cho cô Đế” Anh ta mở chiếc hộp trên tay ra.
Những viên kim cương sáng bóng lấp lánh khiến mắt Đào Anh Thy Ngọc lóe sáng.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng mặt lên hỏi: “Cô Đế, cô có thích không?”
Đế Anh Thy nhìn khuôn mặt người đàn ông kia, đẹp đẽ, lại có thêm đôi mắt hồ ly mị hoặc, ngập tràn tình ý. Khiến trái tim nhỏ bé mong manh của cô ấy lộp bộp một tiếng.
“Cô Đế, tôi hơi nóng, tôi có thể cởi cúc áo ra một chút được không?” Giọng của người đàn ông khàn khàn.
Đế Anh Thy là một người khéo hiểu lòng người, vội nói: “Tùy anh.”
Người đàn ông nhanh chóng cởi cúc áo bên trong sơ mi trắng, lộ ra khuôn ngực trắng nõn mềm mại, đường nét cơ ngực kéo dài xuống bên dưới, như ẩn như hiện, tiểu thịt tươi này thật sự … rất non!
Đây là niềm vui vẻ của phú bà sao…
Đế Anh Thy vô thức vươn cổ tay ra, ánh mắt tựa như lưỡi câu nhìn vào bên trong áo sơ mi.