“Gì mà lén lút chứ? Chỉ là làm trước báo sau thôi mà” Đế Anh Thy cười nói.
Tân Hành Chi nói: “Em có chém đầu anh thì anh cũng không dám đâu! Nếu như em mà xảy ra chuyện gì bất trắc, anh chết theo là chuyện nhỏ, mà rơi vào tay ba anh trai của em thì còn đáng sợ hơn cả chết nữa.
“Ra ngoài ngắm tuyết thôi mà, em có bảo anh đi vào chỗ chết đâu!” Đế Anh Thy cạn lời.
“Không được” Tân Hành Chi không đồng ý, anh đưa con tôm tít đã bóc vỏ xong cho Để Anh Thy.
“Em không ăn nữa đâu, không có khẩu vị” Đế Anh Thy xị mặt ra.
“Anh nói em này, có phải mạch máu trên người em là một đường thẳng tắp không?”
“Nếu em muốn ra ngoài ngắm tuyết thì em chỉ cần nói thẳng với ba anh của em không phải xong rôi sao? Cũng đâu phải là đi làm mấy chuyện linh tinh gì đâu.”
“Nói xong mấy anh ấy lại cho người đi theo em! Em muốn đi chơi chứ không phải là hoàng đế đi vi hành, cần nhiều người đi theo thế làm gì chứ?”
Đế Anh Thy cười ngây thơ, cô kéo tay áo của Tân Hành Chỉ: “Hành Chỉ, anh đi ngắm tuyết với em nhé! Anh xem, em không bảo ai khác mà chỉ bảo mỗi mình anh thôi đấy, em tin tưởng anh biết bao?”
“Anh cảm ơn cả nhà em luôn!”
“Anh đi hay không?” Đế Anh Thy trừng mắt, cô hờn dỗi nói.
Tần Hành Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ tức giận của cô, anh cố nhịn cười một lúc rôi mới thoả hiệp nói: “Được rồi được rồi được rồi!
Nhưng mà sau khi xong chuyện em phải bảo vệ anh đấy nhé!” Anh ta cũng hết cách, ba anh trai của cô thật sự rất đáng sợ.
“Không thành vấn đê!” Để Anh Thy cười câm lấy tôm tít, cô cắn một miếng to: “Hành Chi, em lớn từng này rôi mà chưa từng được ngắm tuyết bao giờ, quanh năm suốt tháng toàn làm bạn với biển cả, anh nói xem, nếu em không đi thì đáng tiếc biết bao! Em chỉ đi lần này thôi, sau này em sẽ ngoan ngoãn ở lại đảo!”
Tần Hành Chi thầm nghĩ, anh tin em anh chết liền!
Dựa vào một mình Đế Anh Thy thì không thể rời khỏi khu vực Đông Nam Á được thế nên cô mới kéo theo Tần Hành Chi, Tần Hành Chi có thể giúp cô.
Hai người đi máy bay tư nhân của Tần Hành Chi nên khó mà điều tra ra được.
Máy bay vừa cất cánh Đế Anh Thy vô cùng hưng phấn! Trong ký ức của cô thì cô chưa từng rời khỏi đảo Trân Châu lần nào, chứ đừng nói là đi khỏi khu vực Đông Nam Á.
Nhìn thấy máy bay bay lên trời cao, vẫn chưa bay vào tâng mây, Để Anh Thy vui vẻ, cô ghé sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sau đó cô lại bị Tần Hành Chi kéo trở về, anh kéo tấm màn chắn xuống rồi nói: “Có tia tử ngoại đây”
Đế Anh Thy ngã lên sô pha rồi nói: “Hành Chi, anh nói xem bao giờ các anh của em mới phát hiện ra đây? Ha ha, có phát hiện ra thì cũng không kịp đâu! Trời có sập xuống thì có em đây đỡ rồi”
Tần Hành Chi đưa nước hoa quả anh đang cầm trong tay cho Đế Anh Thy: “Ngắm tuyết xong thì quay về, không được phép ở lại đó quá lâu”
“Anh yên tâm, em chỉ ngắm tuyết thôi, em không làm gì khác nữa đâu!” Đế Anh Thy thề thốt.
Tần Hành Chi không chỉ nghi ngờ Đế Anh Thy mà anh còn nghỉ ngờ cả bản thân mình nữa, hơi tí là thỏa hiệp, không có chút nguyên tắc nào cả.
Anh ta vừa ngồi xuống thì điện thoại đặt trên bàn kêu lên, là điện thoại của Tần Hành Chi.
Tần Hành Chi và Đế Anh Thy im lặng nhìn nhau.
Tân Hành Chi cầm lấy điện thoại nhìn vào màn hình, bất động.
“Ai vậy anh?”
Tần Hành Chi đưa điện thoại cho cô xem.
Là call video, anh hai.
“Nhanh như vậy sao? Cũng chưa chắc là đã phát hiện ra chúng ta đã đi ra ngoài, anh nghe đi!”
Đế Anh Thy mang theo tâm lý may mắn, sau đó cô nằm thẳng lên sô pha, tránh cho mình bị camera bắt phải hình.
Tần Hành Chi nghe máy, trong video không chỉ có một mình anh hai, mà còn có cả anh cả và anh ba ở những chỗ khác nhau nữa. Tân Hành Chi gắng gượng lên tiếng: “Anh cả, anh hai, anh ba”
Đế Anh Thy đang cắn ngón tay nằm trên sô pha ngây ra, ba anh trai đều đang call video sao?
Ôi vãi… thế này thì chắc chắn là đã phát hiện ra cô trốn ra ngoài rồi!
“Đang ở đâu?” Giọng nói trầm mạnh của Đế Hạo Thiên truyền đến.