Đế Anh Thy không khỏi nhớ tới ba mẹ mình.
Mẹ cô bị bệnh mà qua đời, ba cô vì thế mà tự sát, để lại ba anh trai và cô.
Có thể người khác sẽ cảm thấy ba mẹ cô vô trách nhiệm với các con nhưng Đế Anh Thy lại không nghĩ như thế, thậm chí cô còn lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ dưới sự chiêu chuộng và Bảo vệ của các anh nữa.
Anh cả của cô là Để Hoàng Minh, người nắm giữ mạch máu kinh tế của khu vực Đông Nam Á, sớm nắng chiều mưa, thủ đoạn tàn bạo, khiến người ta nghe thấy tên thôi đã sợ mất mật rồi.
Anh hai của cô là Đế Hạo Thiên, là một người buôn bán vũ khí, tính tình ngang ngược và hung ác, không nổ súng thì thôi, nổ súng anh sẽ tặng cho một viên đạn.
Anh ba của cô là Để Bắc Lâm, là một thiên tài y học, khám bệnh cho người ta ra giá trên trời, mà còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của anh nữa.
Anh thích tiếp xúc với thi thể, thậm chí trong phòng anh còn có hẳn một bộ xương người thật, còn nói gì mà bộ xương đó là thuốc an thần của anh.
Đến giờ Đế Anh Thy cũng không biết bộ xương đó của ai nữa, đúng là đáng sợ.
Nhưng mà anh ba của cô có tay nghề nấu nướng rất được, đồng thời là thiên tài phát triển y học. Ăn gà không xương cũng thường thôi, đến ăn cá cũng không có lấy một cái xương dăm luôn, đều là do anh ấy tự mình dùng dao lóc đó.
“Anh biết ngay em chạy tới đây mà” Tần Hành Chi đi đến bên cô, vẻ ngoài của anh ta tuấn tú, anh ta thích mặc quân áo gam màu lạnh, cao một mét tám mươi sáu nhưng vẫn thấp hơn các anh cô một chút, mà cũng không đáng là bao.
Lúc vợ chồng nhà họ Để qua đời, ba anh em sinh ba lúc đó mới có mười tuổi, thế nên ba Đế đã giao ba anh em sinh ba của mình cho thuộc hạ đắc lực ông tin tưởng nhất là Tân Huy, cũng chính là ba của Tần Hành Chi.
Tân Hành Chi lớn hơn Để Anh Thy ba tuổi.
“Trang chủ vườn nho, anh tới tìm em làm gì?”
Đế Anh Thy nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình hỏi.
“Có phải tối qua lúc về em đã nói bậy gì đó không?”
“Tuyệt đối không có, em còn khen anh nữa kìa” Đào Anh Thy nói: “Anh đừng nói với em là ba anh nhà em đi tìm anh tính sổ nhé”
“Cảnh cáo miệng, lần sau không dễ bỏ qua như thế đâu”
“Rượu trang trại anh ủ nổi danh khắp thế giới, rất nhiều người nghe danh mà tới, nếu như bị ba anh trai em bắt đóng cửa thì tổn hại biết mấy”
Đế Anh Thy khiếp sợ kêu lên: “Anh cứ yên tâm, có em ở đây thì trang trại của anh sẽ vô cùng an toàn”
“Thế nên anh phải ôm chặt lấy đùi em à” Tần Hành Chỉ tỏ vẻ tin tưởng.
Đừng nhìn ba anh trai Đế Anh Thy nghiêm khắc với cô như vậy, Đế Anh Thy cũng rất sợ các anh nhưng một khi Đế Anh Thy tức giận thì ba anh trai sẽ nhanh chóng đi dỗ cô, cô muốn sao.
trên trời cũng bằng lòng hái xuống tặng cô!
Nghiêm thì nghiêm thật đấy nhưng cưng chiều thì lên tận mây xanh.
“Tôm tít tới rồi đây” Nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa tôm tít.
Tôm tít to gần bằng cẳng tay của Đế Anh Thy, thế nên cô chỉ gọi một con thôi, ăn mãi cũng không hết.
“Lấy thêm hai con nữa cho tôi” Đế Anh Thy nói.
“Vâng ạ” Nhân viên phục vụ rời đi.
“Em không biết anh tới đây, chúng ta mỗi người nửa con nhé” Đế Anh Thy nói rồi cô chuẩn bị bóc tôm.
Cô còn chưa chạm vào cái bao tay duy nhất trên bàn thì chiếc đĩa trước mặt đã bị Tân Hành Chỉ kéo lại, bao tay anh cũng giành lấy, đeo vào.
“Dầu mỡ lắm đấy” Tân Hành Chỉ nói.
Lúc trước khi ăn tôm tít Tân Hành Chi đều bóc giúp cô, cô híp mắt cười nhìn anh: “Sao lần nào anh cũng bóc tôm cho em vậy?”
Tần Hành Chi vừa bóc tôm vừa cười như không không cười nhìn cô nói: “Bởi vì anh muốn em gọi anh một tiếng… anh tư”
“Anh bắt nạt em, em không cần đâu nhé” Đế Anh Thy có hơi chán nản, có ba anh trai đã khiến cô không chịu nổi rồi, giờ thêm một người nữa?
Cô kiên trì không cần, cô nhìn đôi tay của Tần Hành Chi đang thành thạo bóc tôm, dường như cô nghĩ tới cái gì đó thì hưng phấn nói: “Hành Chỉ, chúng ta đi ngắm tuyết đi”
“Ngắm tuyết? Nơi này một năm ba mùa nóng nực, em muốn ngắm tuyết thì phải đi đến nước khác. Này em nói thế với anh, không lẽ em muốn anh lén dẫn em đi chơi à?”