Chỉ có Đế Anh Thy là hiểu rõ lúc trước có một người đàn ông trêu ghẹo cô thì đã bị anh hai mạnh mẽ đánh cho gãy chân, sau đó anh ba giúp anh ta chữa trị, nhưng là kiểu không có thuốc tê.
Tiếng kêu thảm thiết ngày hôm đó tựa như còn văng vắng bên tai cô, nó còn đáng sợ hơn cả bị đánh gãy chân nữa.
Đế Anh Thy nhìn thấy vẻ mạnh mẽ của ba anh trai, cô cảm thấy áp lực như đang đi trên tảng băng mỏng vậy: “Anh cả, anh hai, anh ba”
“Tới đây” Đế Bắc Lâm kéo tay cô để cô ngồi bên cạnh anh ta.
“Anh đút nước mật ong cho em uống rồi nhé, đầu còn đau không hả?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Không đau nữa, em cũng không cảm thầy đau nữa rôi, cảm ơn anh ba” Đế Anh Thy híp mắt cười, sau đó cô hỏi: “Anh ba đút nước cho em uống từ bao giờ vậy, sao em không biết gì cả!”
Nói xong Đế Anh Thy lại cảm giác được “ánh mắt yêu thương” từ anh cả, cô không khỏi cắn môi, vẻ mặt chột dạ.
Đế Bắc Lâm đứng dậy rời đi.
Đế Hạo Thiên hỏi: “Là em tự muốn uống rượu hay là Tần Hành Chi bảo em uống”
Đế Anh Thy nhìn đôi mắt sắc bén bắn thẳng tới đây, chắc hẳn là đang tính sổ với cô sau khi cô uống rượu say đây mà. Nếu cô nói ra thì Tần Hành Chi gặp xui xẻo rồi.
“Em thèm nên tự uống, uống một hớp thấy khá tốt nên đã uống nhiều một chút. Hành Chi không cho em uống, em thấy không vui..” Ánh mắt Đế Anh Thy lấp lánh.
Đế Bắc Lâm cầm khăn mặt đi tới.
Đế Hoàng Minh đứng dậy cầm lấy khăn mặt trong tay Đế Bắc Lâm rồi đi vê phía Đế Anh Thy.
“.” Đế Bắc Lâm.
“Cậu ba, em có gì bất mãn à? Nước mật ong buổi chiêu em còn tranh với anh đấy nhé!” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy nhìn thấy Đế Hoàng Minh muốn làm cái gì thì vội vàng nói: “Anh cả em tự mình làm được…”
“Em không muốn?” Đế Hoàng Minh lạnh nhạt nhìn cô.
“.. Em muốn” Cô bĩu môi, cúi xuống, để mặc cho Đế Hoàng Minh đứng trước mặt cô lau tóc cho cô. Cô không dám lên tiếng, cũng không dám động đậy.
Đôi chân dài của anh cả cô gần trong gang tấc, cô ngước mắt nhìn lên trên chính là eo cứng cỏi, cường tráng của anh cả, khiến lòng người hoảng sợ. Hơn nữa trong lúc lau tóc cho cô, đầu cô còn cọ vào đó nữa.
Thật ra cô cũng không biết nên làm gì, cô tự mình hiểu rõ mình đã là người trưởng thành rồi nhưng các anh lại nuôi cô giống như một đứa trẻ vậy. Cuộc sống không có tự do, đến cả mấy việc như lau tóc này ba anh cũng muốn tranh nhau làm.
“Anh Thy à” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
“.. Dạ?” Đế Anh Thy ngơ ngác.
“Chỉ được uống ba hớp rượu thôi.” Để Hoàng Minh cho cô một con số.
Lúc trước nói uống ít bây giờ là ba hớp.
Đế Anh Thy tỏ vẻ anh cả ngang ngược không cho người ta con đường sống!
“Em biết rồi anh cả” Đế Anh Thy không biết phải làm sao đáp, đột nhiên cô nhớ đến cái gì đó bèn hỏi: “Anh cả, anh hai, anh ba đằng sau eo của em sao lại có hình xăm chữ vậy ạ?”
Đế Bắc Lâm nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén trông giống hệt dao phẫu thuật vậy.
Đế Hạo Thiên lười biếng ngồi trên ghế sô pha ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ.
Rất rõ ràng, Đế Anh Thy không biết mình có hình xăm như thế, nếu không cô đã không hỏi như thế rồi.
Động tác vuốt tóc của Đế Hoàng Minh hơi dừng lại, ánh mắt nhợt nhạt trở nên u tối, sau khi dừng một giây thì tiếp tục sờ, anh ta lên tiếng hỏi: “Chữ gì?”
“Chữ Minh” Đế Anh Thy nói: “Em đi xăm từ khi nào vậy, sao em không nhớ gì hết.”
Có thể khắc chữ lên một chỗ như thế, còn là chữ “Minh”, sao ba anh trai khôn khéo của cô lại không biết là ai làm chứ.
“Anh cả làm đó” Đế Hoàng Minh nói.
Thật ra ban đầu Đế Anh Thy cũng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì trong tên của anh cả cũng có một chữ “Minh” . Nhưng cô lại thấy kỳ quái, tại sao anh cả lại xăm chữ này lên eo cô chứ.
Lẽ nào anh ấy muốn nói cho tất cả mọi người biết, em gái chỉ thuộc về một mình anh thôi sao?
Vậy tại sao không xăm ở một nơi dễ thấy một chút? Với cả nó được xăm lên từ khi nào, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả…”