“Ông nội, ông không vui sao?” Bảo Vỹ cười hỏi.
“Không phải” Tư Lệnh Sơn hoàn hồn: “Đi thôi?
Đến chỗ của ông nội chơi, ông nội dẫn các con đi.”
Bào Điển không có ý kiến gì, hiện tại chỉ cần có thể dỗ được mấy nhóc con thì đến chỗ của Tư Lệnh Sơn cũng được.
Hơn nữa Tư Lệnh Sơn ông nội của sáu bé con, chắc chắn đau lòng nên sẽ để ý bọn nhỏ hơn.
Cho nên Bào Điển cũng đi qua, lỡ như bọn nhỏ vẫn làm loạn thì ông ta sẽ dẫn bọn nhỏ và.
Tư Lệnh Sơn dẫn theo bọn nhỏ vào cửa nhà, xuống xe, phát hiện nơi cửa còn có một chiếc xe khác.
Tư Lệnh Sơn biết xe này là của người đó, sắc mặt trâm xuống.
Quay người khôi phục lại, tự mình ôm sáu bé con từ trên xe xuống: “Nơi này là nhà của ông nội.”
Sáu bé con nhìn về phía đó.
Tư Triều Vũ đã đợi lâu bên trong nghe thấy tiếng ô tô thanh nên chạy ra ngoài, thấy Tư Lệnh Sơn, lập tức nở nụ cười đón chào: “Anh, anh trở về rồi sao? Em chờ anh lâu rồi đấy!”
Nhìn thấy sáu nhóc con, thân thiết nói: “Đây là sáu bé con của Hải Minh sao? Ôi nhìn kìa, đáng yêu cực kỳ, nục nịch giống như cục thịt! Cũng chỉ có nhà họ Tư chúng ta có thể di truyền gien chất lượng như vậy!”
Tư Lệnh Sơn nghiêng người nói với Bào Điển: “Đưa mấy đứa trẻ vào trước đi”
“Vâng” Bào Điển kéo bàn tay Bảo An và Bảo Hân: “Đi thôi, chúng ta đi vào nào.”
Sáu bé con và Bào Điển đi vào, khuôn mặt Tư Lệnh Sơn lãnh đạm nói: “Cậu đến đây làm gì?
Không phải tôi đã nói, sau này không nên xuất hiện trước mặt tôi sao?”
“Anh, sao anh lại vô tình như vậy được? Nói thể nào đi nữa thì em cũng em trai ruột của anh.. “
“Nhìn những chuyện cậu làm đi, tại sao không nói là em trai ruột? Trong mắt cậu còn có… người làm anh như tôi không! Lập tức cút ngay cho tôi!”
Ngón tay Tư Lệnh Sơn chỉ về phía cửa.
“Đừng mà… anh, lúc ấy em không biết tình huống nên mới có thể phạm sai lầm, Liêu Ninh đã chết, chúng ta cũng đừng vì chuyện này mà tính toán chi li? Hơn nữa em nghe nói… Đào Anh Thy đã chết rồi?”
Tư Lệnh Sơn sững sờ, vô thức nhìn về trong phòng lạnh giọng nói: “Không nên nói lung tung!”
“Em không nói lung tung, lần trước em đến bệnh viện đã nghe thấy lời anh và thư ký Chương nói rồi. Anh cũng đừng giấu em, Đào Anh Thy đã chết rồi. Hải Minh cũng đang bị bệnh nằm trong bệnh viện. Em rất lo lắng nên lập tức chạy tới đây hỏi tình hình, tình trạng của Hải Minh nghiêm trọng không?”
Sắc mặt Tư Triều Vũ hiện lên vẻ quan tâm.
Tư Lệnh Sơn lạnh lùng nhìn ông ta: “Có nghiêm trọng không cũng không liên quan đến cậu”
“Sao lại không liên quan đến em chứ? Em là chú của Hải Minh, lo cho nó không phải chuyện rất bình thường sao?”
“Đuổi cậu ta đi” Tư Lệnh Sơn nói với quản gia: “Sau này đừng để những loại như thế vào đây nữa!”
“Anh, anh đừng đi, hãy nghe em nói mà… Làm gì thế? Ông dám đụng vào tôi thử xem?” Tư Triều Vũ chỉ vào quản gia.
“Mời ông đi ra ngoài.” Quản gia nói.
Tư Triều Vũ tức giận quay người lên xe, vừa nổ máy xe vừa động não, không sao cả, lần sau ông ta lại đến, cũng không tin không bắt được! Cơ hội tốt như vậy thì không thể dễ dàng buông tha!
Sáu bé con đáng yêu nhảy đến trước mặt Tư Lệnh Sơn.
“Ông nội, sao con không nhìn thấy Tư Thái Lâm?” Bảo Vỹ cười hỏi.
“Chú ấy ở đây sao?” Bảo Nam hỏi.
“Chú ấy… Không ở nhà ông nội” Tư Lệnh Sơn nói: “Chú ấy không ở đấy, ở nhà mình cơ, đây.
không phải nhà của Tư Thái Lâm”
Sáu bé con ngốc nghếch nhìn Tư Lệnh Sơn, dường như không hiểu ý ông nội là ý gì, vẻ mặt chấm hỏi.
Tư Lệnh Sơn sờ đầu Bảo Vỹ đang đứng gần nhất: “Đi thôi, ông nội dẫn bọn con lên lầu xem thử”
Buổi tối chỉ có sáu bé con và ông nội, được ông nội dỗ ngủ.