“Em nói cho tôi biết đi, tôi nên làm gì bây giờ?
Làm sao thì em mới có thể tỉnh lại? Nói đi!”
Thi thể trong tất nhiên không thể mở miệng rồi.
Hai mắt Tư Hải Minh đỏ ngầu, cả người run lên, ép nước mắt trong mắt xuống. Cảm giác đau đớn thắt tim trong ngực không ngừng lan ra, không thở nổi.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chỉ cần em tỉnh lại thì em nói tôi làm gì cũng được, Anh Thy…’ Tư Hải Minh ôm thi thể khóc rống, như dã thú mất đi người bạn đời mình yêu nhất, gào thét đau đớn trong đêm khuya.
Chương Vĩ không nhìn được nữa, quay người đưa lưng về phía sau, hốc mắt chua xót.
Thở phào một cái để giảm bớt sự đau lòng trong tim.
Anh ta hi vọng người trong mộ này không phải Đào Anh Thy.
Thi thể đã đốt trụi và hai lần kết quả xét nghiệm ADN của Hạ Khiết Mai, cũng không còn chỗ để nghỉ ngờ nữa.
Giọt nước lạnh lẽo chợt rơi trên mặt.
Chương Vĩ sửng sốt ngẩng đầu, mặt trăng sớm đã trốn trong tâng mây.
Tấm màn đen ép xuống thấp, mưa từng giọt từng giọt, đó không ngừng rơi xuống từ trên không trung.
Chương Vĩ quay đầu lại nhìn về phía mộ thì thấy Tư Hải Minh cởi áo khoác âu phục trên người bao lấy thi thể cháy đen trong ngực.
Thậm chí ôm ra khỏi quan tài, đi vào xe. Vệ sĩ nhanh chóng bật dù xanh chuyên dụng của Rolls Royce che trên đỉnh đầu Tư Hải Minh.
Chương Vĩ càng hoảng sợ hơn, bước lên phía trước: “Ngài Hải Minh, ngài làm gì thế?” Sao lại ôm thi thể đi đến đây? Nhìn đi…
Phía trên còn có giòi đang nhúc nhích, nhìn không ổn chút nào.
Tư Hải Minh làm như không nghe thấy Chương Vĩ nói, lên xe: Đi”
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi bệnh viện, Hạ Khiết Mai cũng không dám rời bệnh viện nửa bước, quyết tâm không trở về nhà.
Bây giờ tình hình của Tư Hải Minh không tốt, cô cảm giác nếu như mình nằm lên giường thì sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hạ Khiết Mai cho rằng “tình hình không tốt”
kia đúng là không sai.
Trợ lý vội vàng chạy tới: “Viện trưởng Mai, ngài Hải Minh lại tới nữa rồi!”
Hạ Khiết Mai đi ra khỏi văn phòng, còn gấp hơn cả trợ lý!
Đi vào phòng bệnh đã thấy thi thể cháy đen khô queo trên giường bệnh, tản ra mùi tanh tưởi.
Vừa nhìn đã biết là Đào Anh Thy được chôn cất mấy hôm trước.
Tại sao lại bị đào lên…
Tư Hải Minh ra lệnh: “Cứu cô ấy!”
Đừng nói Hạ Khiết Mai, ngay cả Chương Vĩ cũng ngây người.
Hạ Khiết Mai tình nguyện bị Tư Hải Minh trách tội chứ không muốn anh ra lệnh cho mình phải cứu sống một thi thể đã được chôn cất mấy ngày rồi đào lên đâu “Cứu sống cô ấy đi, không nghe thấy sao?”
Hạ Khiết Mai nhìn Tư Hải Minh gần như đã điên cuồng, nghẹn ngào nói: “Ngài Hải Minh, thật xin lỗi, tôi không cứu được…” Nếu như có thể cứu thì còn cần Tư Hải Minh nói sao? Cho dù phải tổn thọ cô cũng sẽ cứu Đào Anh Thy!
“Không cứu được thì tìm người khác tới cứu!
Trước kia không phải nói giới ý học của các người có một người tồn tại như thần linh sao? Nói điều kiện nào cũng được, chỉ cần cứu sống cô ấy là được!” Tư Hải Minh vọt tới trước mặt Hạ Khiết Mai, hốc mắt đỏ ngầu không giống người bình thường: “Bây giờ cô đi gọi điện thoại đi, phải tìm được người này đến đây!”
“Ngài Hải Minh, cho dù tìm được người kia đến cũng không cách nào cứu sống Đào Anh Thy đâu… Hạ Khiết Mai nói.
“Câm miệng!” Tư Hải Minh gầm nhẹ, quẩn quanh từng góc trong phòng bệnh: “Chắc chắn có thể cứu được, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ấy chết, không thể để cho cô ấy chết được!”
Hạ Khiết Mai muốn nói gì đó nhưng Chương Vĩ đã vọt lên trước mở miệng: “Vâng, Hạ Khiết Mai tìm được cách liên lạc với người kia thì tôi sẽ gặp mặt Tư Hải Minh quay sang nhìn Chương Vĩ, giống như thấy được hy vọng: “Nhanh lên! Cho dù anh †a nói điều kiện hay đòi tiền, dù chết cũng được!”
“Vâng”
Đã đến bên ngoài phòng bệnh, Hạ Khiết Mai hỏi: “Cậu thật sự đồng ý với cậu ta hả? Tro tàn mà còn sống lại được à”