Kết quả này không chỉ anh ta bất ngờ, mà ngài Hải Minh cũng rất ngoài ý muốn, thậm chí đã bị kích thích cực kỳ mạnh.
Không ai ngờ trước khi Đào Anh Thy tự sát sẽ để lại đoạn ghi âm này.
Mở ra quá khứ, sau đó lại khiến ngài Hải Minh tìm ra khúc mắc, cũng làm suy sụp thành lũy giả dối không muốn yêu thương kia của anh.
Người bên cạnh không ai không biết ngài Hải Minh đã sớm rung động, chẳng qua không muốn thừa nhận, cũng không ai dám nói ra, mới dẫn đến kết quả như bây giờ…
Phòng cấp cứu tắt đèn, cửa mở ra, Hạ Khiết Mai đi tới.
Chương Vĩ và Bào Điển bước lên phía trước, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bởi vì đau thương quá mức đồn vào tim nên mới nôn ra máu, cộng thêm khoảng thời gian gần đây cậu ta gắng gượng chống đỡ nên mới có thể không chịu nổi nên té xỉu. Cơ thể không có vấn đề gì lớn, chủ yếu chính tâm lý. Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như thế?” Hạ Khiết Mai khó hiểu.
Chương Vĩ nói: “Là đoạn ghi âm Đào Anh Thy để lại, tương đối đau lòng”
Hạ Khiết Mai nhìn bút ghi âm trên tay Chương Vĩ, không yêu cầu nghe xem nội dung bên trong là gì. Kết quả bây giờ đã có thể chứng minh mọi chuyện rồi.
Chuyển tới phòng bệnh riêng, Chương Vĩ vừa mở cửa đi vào đã thấy người vốn nên nằm người trên giường, đang khoác áo lên người.
“Ngài Hải Minh?” Lông mày Chương Vĩ nhăn lại: “Ngài muốn đi làm gì thế?”
Động tác mặc quần áo của Tư Hải Minh dừng lại, quay đầu lại, hai mắt ngập tràn tơ máu, trên mặt trắng bệch. Sắc mặt nguội lạnh, giống như người mới đi ra khỏi phòng cấp cứu không phải anh…
“Cô ấy đâu?” Giọng nói trâm thấp cố nén nên khàn khàn.
Chương Vĩ sửng sốt, nhưng cũng hiểu người anh hỏi là ai.
“Ngài hôn mê vừa tỉnh, chờ sau khi cơ thể hồi phục hãy đi” Nói như vậy chắc cũng vô ích thôi.
Đêm đen như mực, nghĩa trang yên tĩnh, quỷ dị bi thương.
Tư Hải Minh đứng lặng trước bia mộ không động đậy.
Chương Vĩ đứng phía sau nhìn thân hình không nhúc nhích kia, xuất hiện trong đêm đen hắc ám, giống như đến thăm viếng nhưng không nói nên lời. Quanh người ngập tràn tử khí, tỏa khắp bốn phía.
“Đào” Giọng nói vừa dứt, giống như quả bom nặng ngàn cân.
Chương Vĩ kinh ngạc, tại sao phải đào lên?
Anh không tin bên trong có Đào Anh Thy sao?
Vệ sĩ đi tới bắt đầu đào phần mộ lên.
Chương Vĩ nhìn phần mộ bị đào lên từng lớp, thật sự cảm thấy tạo hóa trêu người.
Lúc trước là mộ của Tư Viễn Hằng, bây giờ là mộ Đào Anh Thy.
Phần mộ được đào lên, lộ ra quan tài bên trong, nhuộm màu thê lương dưới ánh trăng sáng.
Đào Anh Thy bị đốt thành một cái xác không còn nguyên vẹn, cho nên không thiêu mà trực tiếp để vào quan tài.
Quan tài mở ra, cơ thể Tư Hải Minh sợ run lên, hơi thở như con dao nhỏ thoáng lần lượt cắt qua yết hầu anh, máu tươi lan ra trong yết hầu, yết hầu co rút lại rung rung.
Đi lên phía trước, vừa chậm chạp vừa khó khăn. Tình huống trong quan tài rơi vào trong mắt Tư Hải Minh, lập tức chuyển thành màu đỏ tươi, thân hình không khống chế được nên lảo đảo.
Thời gian hạ táng không lâu, vẫn trong trạng thái cháy đen, chẳng qua cơ thể teo tóp tản ra từng trận tanh tưởi. Có chỗ đã lộ ra xương trắng, phía trên còn có giòi rất nhỏ đang ngọ nguậy.
Hốc mắt Tư Hải Minh phiếm hồng nhìn chằm chằm mặt của thi thể, tựa như trước kia cố chấp mặt đối mặt với Đào Anh Thy.
Thò tay ôm lấy thi thể cháy đen hư thối thi kia, giống như lúc trước cường thế ôm cô vào lòng.
Như anh mong muốn, cô không phản kháng, không quật cường, không rơi lệ, yên tĩnh nghe lời.
Thi thể ôm vào trong ngực như cắm đầy kim, ôm càng chặt tim càng đau.
“Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày… Sẽ yêu em, vậy mà tôi lại không biết mình yêu em như thế!” Tư Hải Minh khàn giọng, như con thú gầm nhẹ trong đêm khốn cảnh.
Sau khi Đào Anh Thy chết, anh vẫn luôn trốn tránh nỗi nhớ với cô như độc dược, đau đớn như khoan tim, tự mình thôi miên, sợ hãi bài xích với cảm giác yêu này, nhưng lúc này lại phát ra toàn bộ! Không thể khống chế nổi!