“Chú Tư, tôi không có ba mẹ cũng có sống rất tốt, thế nhưng ba mẹ lại là thứ khó quên nhất trong lòng cháu. Cho dù tôi sinh sáu đứa con, nhưng vết sẹo thiếu thốn tình thân này vẫn luôn tồn tại, ông hiểu cảm giác này không?”
“Chuyện này cũng không thể trách ngài ấy được” Quản gia bên cạnh nói: “Ngài ấy chưa từng mặc kệ cậu ấy. Khi đó cậu Minh rời khỏi nhà họ Tư, ngài ấy lo lắng đến độ hơn nửa đêm cũng đi ra ngoài tìm, sau đó bị một chiếc xe đụng phải, tai nạn xe cô nên hồn mê trong bệnh viện hơn một tháng! Đến bây giờ lúc trở trời, ngài ấy lại đau nhức cả người, mấy ngày hôm trước đau cả một buổi tối không ngủ. Những chuyện này ngài ấy đều không nói, tất nhiên cậu Minh cũng không biết.”
“Nói những chuyện này làm gì?” Tư Lệnh Sơn không vui nói.
“Ông chủ, ngài cứ vậy đấy, chỉ thích giấu trong lòng thôi. Hơn nữa lúc trước ngài cũng không biết Liêu Ninh thế nào, hầu hạ bên giường của ngài hơn một tháng, nói bà ta mang thai khóc chết khóc sống nên ngài mới đồng ý nhận bà ta, nhưng lúc đó cũng không kết hôn, mà sau khi bà Tư sinh xong mới đăng ký.”
“Nói cho cùng, nếu như không có Liêu Ninh kia thì sẽ không có chuyện gì đó. Tư Hải Minh vô tội, ông chủ cũng vô tội…”
“Chú cũng không biết vì sao phải nói cháu biết những thứ này, Đào Anh Thy, đồng ý với chú đừng nói cho Hải Minh biết. Chú không muốn nghĩ đến chuyện quá khứ nữa”
“Tôi sẽ không nói…”
Cuối cùng, bút ghi âm im bặt rồi dừng lại với tinh thân sa sút của Đào Anh Thy.
Mà hai mắt đen nhánh của Tư Hải Minh sớm đã phiến hồng, cứng ngắc ngôi trên ghế, hơi thở gấp gáp. Nhanh chóng nắm chặt bút ghi âm, sợ hãi run lên, không khống chế được!
Bên tai dường như nghe thấy tiếng trái tim vỡ ra, không ngừng có máu tươi tuôn ra từ miệng yết hầu…
Quên mất chuyện phải tìm thuốc giảm đau, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào bút ghi âm, giống như đó là thứ cứu rỗi anh, nhưng chỉ làm cho căn bệnh của anh trở nên nghiêm trọng, không cứu chữa được!
“Anh Thy…
Bào Điển chuẩn bị đến phòng làm việc thì chợt nghe thấy một tiếng bịch truyền đến.
Ông ta sợ tới mức run lên, nhanh chóng đi gõ cửa: “Ngài Hải Minh? Ngài Hải Minh tôi vào nhé?”
Chân chờ đẩy cửa ra thì thấy bóng dáng kia nằm trên mặt đất: “Ngài Hải Minh!”
Bào Điển bước lên trước đỡ Tư Hải Minh đã hôn mê, trên môi mỏng đang nhếch lên toàn là máu, trên mặt đất cũng đầy máu!
Chương Vĩ chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ xem thời gian.
Còn có Bào Điển đi cùng, ông ta là người bị dọa nghiêm trọng nhất.
Ông ta vốn chỉ muốn đến phòng làm việc nói một tiếng để ngài Hải Minh hiểu, kết quả lại thấy cảnh tượng như vậy, thật sự quá dọa người…
Sao có thể khiến cơ thể mình suy sụp như vậy chứ…
“Trước khi ngài Hải Minh vào phòng làm việc đã tìm tôi hỏi bút ghi âm…’ Bào Điển nói.
“Bút ghi âm gì?” Chương Vĩ hỏi.
“Trước khi cô Đào xảy ra chuyện đã sự đưa một cái bút ghi âm tài xế Lý Ba, Lý Ba lại đưa cho ngài Hải Minh. Ngài Hải Minh nghe đoạn ghi âm này trong phòng làm việc. Chuyện này, cậu nghe một chút xem bên trong có thứ gì không ổn không?” Bào Điển thuận tay đưa bút ghi âm bút cho Chương Vĩ.
Ông ta không có cách nào tưởng tượng được rốt cuộc là thứ gì mà khiến ngài Hải Minh thổ huyết tại chỗ như vậy.
Chương Vĩ tò mò nội dung trong bút máy kia.
Nhận lấy bút ghi âm sau đó ấn nút mở.
Bên trong truyền đến cuộc đối thoại của Tư Lệnh Sơn và Đào Anh Thy.
Yên lặng nghe xong, Chương Vĩ cũng hiểu sơ qua vì sao ngài Hải Minh lại bị kích thích như vậy.
Vợ chồng Tư Lệnh Sơn là điểm mấu chốt của ngài Hải Minh từ trước tới nay, là cấm địa, cũng là nút thắt của anh.
Không ai dám đụng vào.
Nhưng nguyên nhân khiến ngài Hải Minh thổ huyết té xỉu cũng không phải chạm vào điểm khúc mắc, mà là Đào Anh Thy.