Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 952: Chỉ cần không yêu




Đã lâu rồi anh không hút thuốc lá, bây giờ cơn nghiện thuốc lên lại không tìm thấy.

Cuối cùng tìm thấy thuốc ở góc khuất trong ngăn kéo, cầm lấy bật lửa châm thuốc, ấn một cái, không thấy lửa bật lên, ấn tiếp cái nữa, bật lửa không vững nên trực tiếp bật ra khỏi lòng bàn tay, cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Tư Hải Minh nhìn chằm chằm bật lửa trên mặt đất, hai mắt đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng.

Một lát sau, đứng dậy đi qua đó nhặt bật lửa lên, lại đứng trước cửa sổ sát đất tiếp tục bật.

Ánh lửa chiếu vào trên cửa sổ, lúc sáng lúc tối, xen lẫn vào trong ngọn đèn đêm tối.

Bóng đen cao lớn còn thâm thúy hơn cảnh đêm bên ngoài, yên tĩnh lẳng lặng đứng hút thuốc.

Thuốc hít vào trong phổi, vật gì đó đang bị đè ép trong ngực giống như được giải thoát, nhanh chóng bắt đầu ho cực kỳ mãnh liệt…

“Khụ khu khu! Khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan cuối cùng của Đào Anh Thy trong điện thoại như tiếng ma âm làm cơ thể anh chấn động mạnh một cái, sau đó tiếng ho im bặt, cảm giác không khỏe khiến cho anh thở hổn hển vài cái.

Tư Hải Minh nhìn hình ảnh của mình qua cửa sổ sát đất.

Đúng rồi, mọi chuyện vẫn còn kịp, chỉ cần không yêu cô thì sẽ không sao hết.

Chẳng qua chỉ tạm thời không thích ứng được thôi, không bao lâu sẽ quên thôi, quên sạch sẽ!

Nửa đêm Chương Vĩ gọi điện thoại cho cấp dưới, nhưng xe của ngài Hải Minh vẫn còn ở đó.

Lúc đến ba giờ, Chương Vĩ mới mệt mỏi làm xong công việc, sau đó pha cho mình một ly cà phê kéo dài sự sống.

Vừa uống cà phê vừa gọi điện thoại, Rolls Royce vẫn còn đó.

Chương Vĩ không quá yên tâm nên buông cốc cà phê uống một nửa xuống, ra khỏi văn phòng.

Chương Vĩ đứng trước cửa văn phòng của Tư Hải Minh cũng không nghe thấy tiếng động gì bên trong.

Cách âm vốn cũng tốt.

Bây giờ lại yên tĩnh lạ thường. Quan trọng nhất là phản ứng của ngài Hải Minh.

Anh ta biết rõ ngài Hải Minh bạc tình bạc nghĩa lạnh lùng tàn nhẫn, lại xem phụ nữ như cỏ rác, anh ta biết rõ sự tồn tại của Đào Anh Thy là thế nào.

Đến bây giờ trên mạng vẫn truyền truyền thuyết “đồng hồ tình nhân giá trên trời” kia! Vậy có phải ngài Hải Minh có cực kỳ bình tĩnh không? Nói chết là chết, nói buông là buông sao?

Chương Vĩ suy nghĩ trước cửa nửa ngày, sau đó gõ cửa nhưng không nghe thấy gì.

Chắc không xảy ra chuyện gì chứ?

Anh ta không được đồng ý mở cửa, thật ra nếu như ngài Hải Minh ở bên trong không đồng ý, anh ta cũng không mở được cánh cửa này!

Vừa đi vào đã bị mùi thuốc lá nồng đậm bên trong làm cho ngơ ngẩn.

Đừng nói với anh ta, từ khi anh ta đi đến bây giờ, ngài Hải Minh cứ hút thuốc thế nhé…

Người đứng trước cửa sổ sát đất không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Chương Vī bên trong thủy tinh, hỏi: “Tôi sẽ xảy ra chuyện gì?”

“…” Đầu óc Chương Vi Có chút chậm chạp.

Có phải anh ta suy nghĩ nhiều rồi không, đang làm gì thế này… “Chẳng qua chỉ đang hút thuốc lá.” Tư Hải Minh nhàn nhạt nói.

Giọng nói rất khàn, không biết có phải do hút nhiều thuốc không.

“Ngài Hải Minh, ngài vừa xuất viện vì ngộ độc rượu.” Chương Vĩ nhắc nhở anh…

“Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì, đây chẳng qua chỉ là sự chấm dứt giữa trò chơi nam nữ thôi, không hơn.”

Giọng điệu tỉnh táo và sự lý trí này làm Chương Vī không biết nên nói gì, không hơn sao? Nhưng ngài định làm gì với bọn nhỏ chứ? Cũng không hơn à?

Hay ngài Hải Minh định tách sự tồn tại của Đào Anh Thy với bọn nhỏ ra? “Chỉ cần không yêu, vấn đề sẽ không lớn.” Tư Hải Minh phủi phủi bụi, nói.

“Vâng.” Chương Vĩ rũ mắt.

Buổi tối đầu tiên Đào Anh Thy được hạ táng, Tư Hải Minh ở lại tập đoàn Vương Tân.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba vẫn như thế. Vẫn xử lý công việc giống như bình thường.

Chương Vĩ thường quan sát trạng thái của người cầm quyền, nhìn như rất bình thường nhưng lại thường xuyên thất thần, sau khi hoàn hồn thì tiếp tục làm việc.