Cô cảm thấy mình như vậy quả thật là không tốt.
Đào Anh Thy bị nâng cằm, mặt ngửa lên, cô rơi nước mắt lã chã.
Bóng đen bao trùm xuống, đôi môi mỏng rơi xuống khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, hơi thở quanh quẩn xung quanh: “Muốn khi nào đi?”
“… Bây giờ” Đào Anh Thy bị thực tế đánh bại.
“Được!”
Bọn họ lái xe đến biệt thự Minh Uyển.
Đào Anh Thy vừa xuống xe đã đi tìm sáu bé con.
Người giúp việc nói bọn trẻ đang ở khu vui chơi, Đào Anh Thy qua đó nhưng không nhìn thấy một đứa nào, khiến cô không khỏi lo lắng.
Tư Hải Minh nhìn Bào Điển bằng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng.
Bào Điển vội vàng nói: “Cô Anh Thy, cô nhìn kỹ lại một chút xem”
Đào Anh Thy tiến về phía trước mấy bước thì phát hiện trong hồ nước lộ lên hai cái mông nhỏ, còn đầu chúng vẫn vùi bên trong.
Hành động tinh nghịch và đáng yêu của bọn trẻ khiến khóe miệng Đào Anh Thy hơi cong lên, nỗi bi thương trong mắt dần biến mất.
Tầm mắt cô đảo sang một khu khác, thấy Bảo An trốn dưới gâm cầu trượt, gương mặt ngây ngốc vô cùng dễ thương.
Đằng sau còn có một chú gấu mèo mập mạp, cái đầu nhỏ không an phận ngó lên lại ngó xuống, miệng không ngừng líu lo trêu đùa, vừa nhìn là đã biết là Bảo Vỹ.
Bảo Hân đang trốn ở đằng sau đu quay ngựa, thỉnh thoảng lại thò đầu ra bên ngoài, còn che cái miệng nhỏ cười trộm.
Bảo Nam là đứa trẻ giỏi trốn tìm nhất. Thăng bé đang nấp sau lùm cây đằng xa, nếu không phải là khẩu súng đồ chơi của thằng bé lộ ra khỏi lùm cây, có lẽ Đào Anh Thy còn phải mất một lúc lâu mới tìm ra cậu.
Bọn trẻ trước đó đã biết cô sắp tới nên mới muốn chơi trốn tìm với cô.
“Mẹ không tìm thấy các con, các con ở đâu vậy?” Đào Anh Thy ngồi xổm xuống cạnh hồ nước, cô nhặt một trái cầu thủy tinh lên, ném về phía cái mông nhỏ kia: “Đây là cái mông nhỏ của ai nhỉ?”
“Mẹ, là mông nhỏ của con!” Bảo Long lập tức nhô lên.
“Mẹ, còn con nữa này…’ Bảo My vội vàng ngoi lên theo.
“Hóa ra là Bảo Long và Bảo My à? Mây người khác đâu rồi?” Đào Anh Thy cười, lại tìm đến phía Bảo An đang ở cạnh cầu trượt: “Bảo An đấy à?”
Bảo An bị tìm được sáng bừng mắt, cái miệng nhỏ ê a gọi: “Mẹ!” Thằng bé quên mất mình đang đứng dưới gầm cầu trượt, kích động đứng lên.
“Bốp” một tiếng, cái đâu nhỏ đụng phải gâm cầu trượt.
“..” Bảo An ôm đầu bằng hai bàn tay nhỏ xíu, mặt ngốc nghếch đến đáng thương.
Đào Anh Thy đưa tay về phía thằng bé: “Cẩn thận chút nào, để mẹ dắt con ra, lại đây!”
Bảo An cúi xuống, đi về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ cố gắng của thằng bé, trong lòng thoáng chua xót.
Chờ thằng bé bò ra ngoài, cô ôm con vào ngực.
“Mẹ!” Bảo An ôm chặt cổ mẹ, vô cùng sung Sướng.
Đào Anh Thy xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé rồi hỏi: “Đau không?”
“… Không đau!” Bảo An thật thà cười. Thằng bé kéo một ngón tay của Đào Anh Thy bằng bàn †ay nhỏ xíu, dẫn mẹ đến một nơi cách đó không xa. Đó là chỗ Bảo Vỹ vẫn đang đứng bất động.
Đào Anh Thy toát mồ hôi.
Cô biết không nên tìm được Bảo An trước.
Bởi vì chỉ cần tìm được Bảo An trước, thằng bé sẽ cùng cô tìm đám trẻ còn lại.
Cho nên để tránh tình huống như vậy, Đào Anh Thy sẽ tìm Bảo An cuối cùng.
Thế nhưng không ngờ một thời gian sau, cô lại quên khuấy mất.
Dưới sự “trợ giúp” của Bảo An, cả Bảo Hân, Bảo Vỹ và Bảo Nam đều bị tìm được.
Bọn trẻ hoàn toàn không bị mất hứng, thật ra thì đứa nào đứa nấy đều không kiềm chế được.
mà muốn lao ngay ra.
Đứa nào được tìm ra cũng vui vẻ ôm mẹ không nỡ buông tay.
Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh, tròng mắt đen vẫn đang vẫn nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy.
Giống như thể trong mắt anh chỉ có một mình Đào Anh Thy mà thôi.
Buổi tối, Đào Anh Thy ở trong phòng sáu bé con, chơi đùa cùng bọn chúng.
Sáu bé con vây quanh mẹ, mang tất cả những món đồ chơi mình yêu thích nhất ra, nói là cho cô.
Mấy đứa nhỏ líu lo thi nhau khoe ba đã mua cho chúng món gì, cái nào là thích nhất.
Đào Anh Thy nhìn đám trẻ bận bịu trước bận bịu sau, tiếng trẻ con bi bô ngọng nghịu khiến đáy lòng cô mềm mại.