“Vâng…” Đào Anh Thy ổn định tinh thần.
Đào Anh Thy ở lại biệt thự nhà họ Tư dùng bữa tối xong mới rời đi. Suốt cả buổi điện thoại cô vẫn không có động tĩnh gì, Tư Hải Minh vẫn chưa gọi tới.
Cô ngồi ở ghế sau, ngoài cửa xe, hoàng hôn đang dần buông xuống bốn phía, cảnh sắc dần được nhuốm lên bởi ánh đèn đêm.
Lần đó cô đến biệt thự nhà họ Tư vẫn có Liêu Ninh, còn có cả Tư Thái Lâm hoạt bát tinh nghịch, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cảnh sắc buổi đêm vẫn như vậy, nhưng bây giờ bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Đào Anh Thy xuống xe, bước lên nhà.
Cửa mở nhưng bên trong không bật đèn, xung quanh tối thui.
Như thế tức là Tư Hải Minh vẫn chưa về, nếu không anh đã sớm gọi điện thoại cho cô…
Nhưng cô vẫn còn chưa nghĩ xong thì tầm mắt vừa kịp thích ứng với bóng tối đã bắt gặp một bóng người đen thẫm lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha. Cô sợ đến mức người căng cứng lại.
Không lẽ mình nhìn nhầm rồi sao?
Ngón tay cô lần tới công tắc điện, đèn được thắp lên, bóng người hiện rõ mồn một trước mắt khiến cô theo bản năng luống cuống lên.
“Về rồi à?” Giọng Tư Hải Minh hơi trầm xuống, như thể đang kìm nén tâm trạng.
Đào Anh Thy không hiểu tại sao anh ở trong nhà mà lại không bật đèn, khiến không khí trong nhà lạnh lẽo như vậy, cảm giác như không phải bước vào nhà mà là bước vào nhà xác vậy.
“Ừ” Sau đó Đào Anh Thy cúi đầu đi vào trong phòng.
Lúc này cô không trốn tránh Tư Hải Minh thì không lẽ còn dâng thân mình vào miệng cọp hay sao?
“Không có gì muốn nói à?” Giọng điệu uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên.
Bước chân của Đào Anh Thy khựng lại, muốn cô nói gì chứ? Cần uổng công vô ích như vậy sao? Đâu phải Tư Hải Minh không biết cô đi đâu đâu.
Cô chần chừ một lát rồi trả lời: “Tôi đến trường thăm bọn trẻ thì gặp chú Sơn, sau đó qua biệt thự nhà họ Tư ăn tối, ăn xong thì về đây…”
“Từ bao giờ em lại thân thiết với ông ấy như vậy?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói dường như không có chút hơi ấm nào.
Đào Anh Thy nghiến chặt răng, cơ thể căng cứng lên.
Cô lại một lần nữa chạm đến hố lửa trong lòng Tư Hải Minh.
Cô không nên tiếp xúc với Tư Lệnh Sơn, cũng không nên đến nhà họ Tư, cũng chính là vùng cấm của Tư Hải Minh.
Lần trước chỉ một lần đến đó đã khiến cô không chịu nổi rồi.
Nhìn dáng vẻ người bên cạnh mà nói, cô làm việc này chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.
“Lần sau không được làm vậy nữa.”
Ánh mắt Đào Anh Thy thoáng qua tia bất ngờ, Tư Hải Minh không truy cứu nữa sao? Là bởi hiện tại trên người cô đang có vết thương sao?
Đương nhiên cô sẽ không hỏi tại sao mà chỉ đáp lại: “Biết rồi.”
Tư Hải Minh như một con mãnh thú, trong nháy mắt lập tức ngồi bật dậy từ ghế sô pha rồi đi thẳng về phía Đào Anh Thy, giữ chặt gáy cô rồi dán chặt cánh môi mỏng của anh vào miệng cô.
“Á!” Đào Anh Thy tim đập rộn lên, cơ thể hơi ngửa ra đằng sau, may mà có lực đỡ của Tư Hải Minh đang áp sát vào cô.
Anh dùng nụ hôn mang theo tính trừng phạt, khiến môi lưỡi của cô đau nhói.
Sau nụ hôn kéo dài hơn năm phút, lúc này Tư Hải Minh mới ôm Đào Anh Thy bị thiếu dưỡng khí, không còn chút sức lực nào vào phòng
. “Tư Hải Minh, anh…” Đào Anh Thy bị bế lên giường, sợ hãi đến mức xám cả mặt.
“Đừng động đậy.” Tư Hải Minh không làm gì cả, chỉ nằm bò trên người cô, ôm chặt lấy cô, mặt anh vùi thật sâu vào cổ cô.
Đào Anh Thy không dám động đậy, trong mắt vẫn long lanh những giọt nước mắt sợ sệt.
Cô không biết Tư Hải Minh định làm gì, bảo cô đừng động đậy để làm gì.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, Tư Hải Minh vẫn không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy.
Nhưng mà cô biết, Tư Hải Minh đang cố gắng kiềm chế bản thân.
Cô rất sợ anh không thể tự kiềm chế được.
Vì thế, cô cũng không dám hỏi về chuyện của Liêu Ninh.
Mà có lẽ cũng không cần thiết phải hỏi.
Buổi sáng hôm sau, Tư Hải Minh dùng bữa sáng cùng Đào Anh Thy rồi mới tới tập đoàn Tân Vương.
Không có Tư Hải Minh ở đây, lòng Đào Anh Thy cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.