Đào Anh Thy lề mà lề mề bước vào đại sảnh
nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tư Hải Minh đâu
Nơi mà những người hầu thường đợi đều
không có lấy một bóng người.
Bầu không khí lớn mạnh đè nén, nguy hiểm
tràn ngập trong bầu không khí, Đào Anh Thy căng
thẳng đến nỗi toàn thân như rã rời.
Tư Hải Minh nhờ đàn em đưa cô đến đây để làm gì?
Không nhìn thấy Tư Hải Minh thì không thể.
nào đoán được kế hoạch, tính toán của anh. Sự
nguy hiểm tiềm ẩn như một nhát dao cứa vào trái
tìm mong manh của cô.
Đào Anh Thy đưa hai tay về phía trước, ôm
chặt lấy cơ thế mình, mặt mày trắng bệch vì đã cố
dùng hết sức.
Cô không thể đi đón mấy đứa nhỏ, cô đã
không gọi cho dì Hà trong vòng ba tiếng đồng hồ,
cô hiểu rõ hơn rồi…
Tiếng bước chân từ phía sau vang vọng đến
một cách điềm tính và bình thản. Tiếng bước.
chân càng ngày càng gần, mỗi một bước đều
khiến trái tìm cô khiếp sợ, kinh hãi, trống ngực đập loạn nhịp.
“Tại sao cô không chạy trốn đi?”
Đào Anh Thy sợ hãi xoay người lại, đụng phải
đôi mắt đen lay láy kia của anh, con ngươi cô như bị xuyên thủng.
Tư Hải Minh đã đến, ngay trước mặt cô, khiến
cho cơ thể của Đào Anh Thy buộc phải lùi lại một
bước trước khí thế mạnh mẽ của anh.
Sau đó quai hàm dưới của cô bị Tư Hải Minh
bóp chặt một cách mạnh mẽ. Anh kéo cô lại gần
gương mặt tuấn tú nhưng cũng đầy hung ác và
nham hiểm của mình: “Xem ra cô sống cũng khá
tốt ấy nhỉ nên mới dám phản kháng lại tôi như thế này. Hửm?”
“À… Không phải thế đâu. Tôi không muốn
chọc giận anh, khiến cho anh phải chán ghét, vì
thế nên mới rời khỏi…” Đào Anh Thy giải thích.
“Tôi đã cho phép cô rời đi sao? Hửm?”
Đào Anh Thy không ngừng thở dốc: “… Không có…”
Luồng khí lạnh từ người của Tư Hải Minh phà
lên trên gương mặt cô: “Vậy thì tôi có thể hiểu
rắng cô đang đối đầu với tôi hay không nhỉ?”
“Tôi… Tôi tuyệt đối không phải có ý như vậy…”
Đào Anh Thy vội vàng cãi lại
Làm sao cô có thể dám đối đầu với người có
chức có quyền lớn như thế này ở thành phố được
kia chứ? Cô cũng không phải là kiểu chán sống tồi.
Còn có sáu bé con ở nhà cần cô chăm sóc,
bằng cách nào đi chăng nữa thì cô cũng phải
sống thật tốt
Chỉ có điều cô chưa bao giờ nghĩ răng Tư Hải
Minh thậm chí còn có thể thao túng thời gian cất
cánh của máy bay, như thể mọi thứ đều năm
trong tầm kiểm soát của anh.
“Tốt lắm!” Tư Hải Minh buông ra hai chữ một
cách lạnh lùng khiến Đào Anh Thy lạnh hết cả
sống lưng, sau đó cổ tay cô bị anh siết chặt lại rồi kéo qua.
*A, đau..” Đào Anh Thy giấy dụa, cổ tay cô
như bị kẹp chặt bởi chiếc kẹp sắt, nhiệt độ nóng
hừng hực như muốn nướng cháy da thịt mỏng
manh của cô, xương cốt cô như muốn bị nghiền nát.
Cửa tầng hầm được mở ra, Đào Anh Thy bị
ném vào trong đấy.
“AI” Đào Anh Thy lảo đảo, ngồi bệt xuống đất,
nhìn người đàn ông cao cao thượng thượng trước.
mặt mình một cách đầy phòng bị, cảnh giác.
Sự u ám, ác độc tỏa ra từ cơ thể của Tư Hải
Minh tràn ngập khắp cả bốn phía, khiến người
khác hô hấp khó khăn vì sợ hãi
Đào Anh Thy băn khoăn rằng không biết có
phải là mình lại sắp lên cơn hen suyễn hay không
“Anh… Anh đừng như thế. Tôi… tôi hình như.
có vẻ hơi khó chịu…” Đào Anh Thy ôm ngực nói
Vừa nói xong, một thứ gì đó được ném tới
trước mặt cô, lăn lộn vài vòng.
Đào Anh Thy nhìn xuống, không khỏi lấy làm
kinh ngạc, là bình xịt hen suyễn.
Tại sao Tư Hải Minh lại mang theo bình xịt
này?
*Cho dù cô có phát bệnh đi chăng nữa thì tôi
cũng có sẵn thuốc ở đây”
Đào Anh Thy không ngờ rắng anh là loại
người vô nhân tính như thế, lại còn mang thuốc
theo bên người để nhìn cô bị dày vò, tra tấn khi
phát bệnh sao?
Tư Hải Minh bước tới, nằm lấy quai hàm của
cô và nâng nó lên.
Cổ Đào Anh Thy bị kéo căng ra, miệng cô hơi
há ra vì chiếc cổ đang bị kéo căng.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Hải Minh gần trong
gang tấc, lạnh lùng đến rợn cả người: “Muốn chạy.
trốn sao? Tôi để cô ở đây cho cô suy ngắm lại,
không có mệnh lệnh của tôi thì cô không được rời
khỏi đây nửa bước:
Nói xong, anh buông cẵm Đào Anh Thy ra rồi
xoay người rời khỏi.
Đào Anh Thy ngồi dưới đất, cô còn chưa kịp.
phản ứng lại thì cửa tâng hầm đã bị đóng lại.
©ô vội vàng đứng dậy chạy tới định kéo cửa
ra nhưng cửa không mở được.
“Này, Tư Hải Minh. Anh thả tôi ra đi, anh
không thể nhốt tôi ở đây. Tôi còn phải quay về mà.
Tôi không chạy trốn nữa, sau này cũng sẽ không
chạy trốn. Anh thả tôi ra ngoài đi” Đào Anh Thy
dùng sức đập mạnh vào cửa. Lòng bàn tay cô
nóng ran, đỏ bừng lên vì đau đớn nhưng cánh
cửa vẫn không có chút sứt mẻ gì.