Người tiếp theo ngã xuống còn có người đàn ông đứng bên cạnh đang chuẩn bị chạy trốn.
Trên gáy mỗi người đều có một lỗ máu do đạn bắn xuyên thủng.
Ngay cả giãy dụa cũng không kịp đã đi đời nhà ma.
Cơ thể Đào Anh Thy mất đi chỗ dựa, thuốc mê vẫn còn tác dụng, cô yếu ớt ngã xuống.
Không ngã xuống mặt đường mà rất nhanh đã có một vòng tay ấm áp rắn chắc ôm lấy cô vào lòng.
Trên xe còn hai người đàn ông khác, lái xe muốn chạy trốn. Nhưng mà có thể chạy đi đâu? Cho dù có mọc cánh, nhưng trên bầu trời còn có một chiếc trực thăng đang bay vòng xung quanh, nhìn chằm chằm tình hình bên dưới mặt đất!
Trên tay không còn con tin, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Tư Hải Minh ôm lấy cô, xoay người đi về phía máy bay trực thăng.
Lên máy bay, cất cánh, bay thẳng đến bệnh viện.
Đào Anh Thy trợn to mắt, Tư Hải Minh đang xem xét vết thương trên cánh tay cô, sau đó cởi bỏ dây thừng trói chân và tay cô ra.
Sau khi tháo còn xem xét làn da bên dưới, có vết ngấn màu đỏ.
Tiếp theo, ôm lấy Đào Anh Thy đang ngây ngốc vào trong lồng ngực, giọng nói nghèn nghẹn: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Đào Anh Thy cuộn người trong lòng anh, cảm nhận được cơ thể Tư Hải Minh căng cứng, ánh mắt cô mờ mịt, nhưng lại một lần nữa cảm thấy… muốn thoát khỏi Tư Hải Minh là điều khó khăn biết nhường nào.
Cho dù cô không tận mắt chứng kiến cảnh mình được giải cứu ấy, cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Là súng bắn tỉa, một phát đạn kết liễu sinh mệnh.
Cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cho nên trong giây phút ấy cơ thể cô run rẩy sợ hãi.
Trực thăng chở cô đến bệnh viện.
Vết thương nhẹ trên cổ chỉ cần một miếng băng là có thể che đi.
Chỉ có vết thương trên cánh tay mới nghiêm trọng.
Đào Anh Thy nằm trong lồng ngực Tư Hải Minh, bờ vai hơi nghiêng xuống, xương quai xanh và cánh tay đều lộ ra, khi vết thương ghê rợn lộ ra, hơi thở của Tư Hải Minh dường như ngưng lại, cánh tay bế Đào Anh Thy theo phản xạ hơi siết lại, vẻ mặt âm trầm vô cùng đáng sợ, con ngươi đen đặc nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu đầm đìa, đánh mạnh vào sức kiềm chế của anh!
Bọn chúng không nên chết dễ dàng như vậy!
“Miệng vết thương hơi sâu, cần phải khâu.” Hạ Khiết Mai gánh chịu áp lực, nói ra.
“Dùng thuốc gây tê.” Giọng nói của Tư Hải Minh khàn khàn mà đầy áp lực.
“Tôi biết rồi.” Hạ Khiết Mai nghĩ thầm, tôi là bác sĩ, đương nhiên tôi biết phải dùng thuốc gây tê rồi, chẳng lẽ cứ để thế mà khâu à?
Tư Hải Minh không phải không hiểu lý lẽ này, mà là vì Đào Anh Thy bị thương mà mất đi lý trí rồi…
Thuốc tế được tiêm vào cơ thể, Hạ Khiết Mai bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Đào Anh Thy.
Bàn tay Tư Hải Minh ôm Đào Anh Thy che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gương mặt nhỏ bé không bằng bàn tay anh bị che kín mít, không nhìn thấy hình ảnh vết thương trên cánh tay đang được khâu lại.
Hạ Khiết cảm thấy Tư Hải Minh còn căng thẳng hơn là Đào Anh Thy! Giống như chỉ cần Đào Anh Thy kêu lên một tiếng, bản thân mình có khả năng bị hất bay!
“Sắp xong rồi…” Tư Hải Minh an ủi người đang nằm yên không nhúc nhích trong lòng mình, giọng nói kiềm nén hơi khàn khàn.
Khâu bốn mũi, nhanh chóng bôi thuốc, quấn băng “Có đau không?”
Đào Anh Thy khẽ lắc đầu. “Qua vài ngày vết thương sẽ khép lại, không phải sợ.”
Ngón tay thô ráp của Tư Hải Minh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.
“Dù sao cũng đều phải chết, chết trong tay anh cũng không khác gì chết dưới tay bọn cướp, không có gì đáng sợ cả..” Đào Anh Thy rũ mắt, giọng nói nhỏ bé gần như không nghe rõ.
Nhưng lại giống như vật nặng rơi xuống nện thằng vào trái tim Tư Hải Minh, khiến cho toàn thân anh chấn động. Trong giây lát, giọng nói đè nén áp lực đến mức tột cùng vang lên: “Ai cũng không thể động đến em! Không được nói như vậy nữa!”
Đào Anh Thy mím môi, không nói nữa, cô cảm thấy rất mệt mỏi.