Cô ta kinh ngạc đến mức quên cả chuyện Đào Hải Trạch đã từng giết chết Xa Huệ Anh.
*Kinh ngạc lắm phải không? Biết ai làm chuyện này không?”
Đào Sơ Tâm kịp thời phản ứng được, cô ta không tin: “Không thể nào, Cố Mạnh sao có thể nhốt ông ở chỗ này được?”
“Tại sao không thể là anh ta? Chúng ta nghĩ anh ta quá đơn giản rồi. Anh ta căn bản không phải muốn giúp tôi mà là cố ý dẫn tôi đến đây để báo thù cho ba anh ta”“
“Ông giết ba anh ấy sao?” Đào Sơ Tâm hỏi.
Thấy Đào Hải Trạch không trả lời, cô ta lập tức hiểu: “Đây không phải là lỗi mà ông phải tự mình gánh vác sao? Ông còn giết mẹ tôi, Cố Mạnh làm như vậy có gì không đúng chứ?”
Cô ta còn đang nói tốt cho Cố Mạnh, cảm thấy Cố Mạnh cũng đang là trả thù thay mẹ mình.
Đào Hải Trạch cười lạnh nhìn cô ta: “Đúng vậy, lúc này cô không bám thật chặt vào Cố Mạnh thì còn biết bấu víu vào đâu nữa. Có điều cô cho rằng cậu ta sẽ đối xử tốt với cô sao? Cô định làm thế nào? Tâm tư của Cố Mạnh kín đáo như vậy, cô định tiến vào bằng cách nào đây?”
Lúc này, cửa bị đóng sập lại đánh ‘rầm” một tiếng.
Đào Sơ Tâm lấy lại tinh thần, định ra mở cửa nhưng mà cánh cửa vốn mở rất dễ dàng lúc này làm thế nào cũng không nhúc nhích, giống như thể bị kẹt cứng vậy.
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Đào Hải Trạch ngước mặt cười lớn.
“Ông cười cái gì?” Đào Sơ Tâm vừa tức giận vừa sợ hãi.
Đào Hải Trạch nén tiếng cười lại, nhìn cô ta đáp: “Tôi cười cô cũng giống tôi, không thể ra ngoài được. Nói không chừng cô cũng sẽ bị lột sạch quần áo rồi bị đánh giống như tôi vậy”
Đào Sơ Tâm nhìn dáng vẻ thê thảm nhếch nhác của Đào Hải Trạch, trong lòng không khỏi rùng mình.
Cô ta không thể bị nhốt Mạnh lại càng không thể đối xử như vậy với nơi này, Cố cô ta, cô ta chính là vợ chưa cưới của anh ấy.
Cửa này chắc chắn đã bị khóa chặt lại, cô ta dùng hết sức đập cửa: “Bên ngoài có ai không? Có ai không? Mở cửa ra, tôi đang ở bên trong”
“Đừng kêu nữa, không có ai để ý đến cô đâu “Sao tôi có thể giống ông được? Tôi còn phải kết hôn với Cố Mạnh. Lúc tôi vào đây không có ai cả, chắc chắn là không ai nghe được tiếng của tôi. Đợi lát nữa Cố Mạnh không tìm được tôi sẽ vào đây tìm tôi. Còn ông, đời này ông cũng đừng mong ra được bên ngoài.”
Đào Sơ Tâm bình tĩnh lại, vẻ mặt rất thản nhiên, có phần còn ngạo mạn “Vậy tôi sẽ chờ xem”
Đào Sơ Tâm chọn một góc cách Đào Hải Trạch xa nhất có thể.
Cô ta phát hiện ở đây không có cửa sổ, không thấy được ánh sáng bên ngoài, càng không có đồng hồ để xem giờ.
Chỉ có thể đoán chừng.
Đào Sơ Tâm càng chờ thì trong lòng càng hoảng hốt. Thời gian đã dài đến nỗi cô ta không còn kiên nhẫn được nữa, đành một lần nữa đứng lên đi gõ cửa nhưng chưa kịp gõ thì đã nghe thấy âm thanh hư vô vang lên.
“Đừng gõ nữa”
Đào Sơ Tâm vui mừng, là Cố Mạnh! Nhưng chỉ nghe thấy tiếng không thấy người.
“Cố Mạnh, em đang ở tầng hầm dưới lòng đất nhưng không mở được cửa, anh đưa em ra ngoài đi”
“Ra ngoài? Tôi cảm thấy cô ở bên trong đợi cũng rất tốt” Cố Mạnh nói.
“Gì cơ? Anh có ý gì vậy?” Đào Sơ Tâm luống cuống.
“Vào thì dễ, ra mới khó.”
Đào Sơ Tâm nhìn một lượt khắp vách tường xung quanh, dường như muốn tìm ra bóng dáng của Cố Mạnh: “Cố Mạnh, anh đừng đùa nữa, chuyện này chẳng có gì đáng buồn cười cả. Hôm nay anh còn nói sẽ lấy em mà”
“Tôi có nói sao?” Cố Mạnh nói như thể không nhớ gì cả.
Đào Sơ Tâm há hốc miệng nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Anh ấy không nói sẽ cưới cô ta, anh ấy chỉ nói răng sẽ không để cô ta thất vọng, dường như từ đầu đến cuối đúng là chưa từng nói sẽ cưới cô ta.
“Anh… anh cố ý dẫn em vào đây sao?” Đào.
Sơ Tâm ý thức được chuyện này xong thì hỏi lại nhưng không nhận được câu trả lời của Cố Mạnh.
*Rốt cuộc là anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em đúng không?”
*Có thể nói cô vừa thông minh vừa ngu ngốc”