Liêu Ninh thấy vậy càng tức giận hơn: “Ngay cả một đứa trẻ con mà anh cũng không trông nổi sao? Còn không bế ra ngoài dỗ đi”
Tư Triều Vũ lặng lẽ bế Tư Thái Lâm ra chỗ khác dỗ dành Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng mặt mày Liêu Ninh vẫn rất ủ rũ.
Bà ta đã nhìn ra, Tư Triều Vũ là một kẻ ăn hại việc gì cũng không làm được. Dựa nào ông ta sao? Cũng chẳng mấy mà rơi vào cảnh không còn gì ăn.
Bà ta chỉ có thể nghĩ cách khác.
Liêu Ninh bỗng nhiên nghĩ tới Đào Hải Trạch, không phải ông ta vẫn chưa bị bắt sao?
Bây giờ ông ta đang ở đâu? Bà ta không thể động đến Đào Anh Thy, dù sao thì Tư Hải Minh cũng vẫn ở đó.
Nhưng nếu như Đào Hải Trạch ra tay thì lại là chuyện khác. Nếu thuận lợi mà nói, đố một ít thuốc mê vào, nếu không giết được Đào Anh Thy thì cũng phải khiến con nhỏ đó phun hết tiền của Tư Viễn Hãng ra.
Đào Hải Trạch ngửi thấy mùi tiền, nhất định sẽ nhận lời làm.
Bà ta cầm điện thoại tìm số mà trước kia Đào Hải Trạch vẫn dùng, không ngờ điện thoại vẫn có tín hiệu Gan người này lớn thật đấy, đang chạy trốn mà vẫn dám mở điện thoại, như vậy không phải bất cứ lúc nào người khác cũng có thể gọi sao?
Bên cạnh lưỡi dao sắc bén, điện thoại di động kêu reo lên.
Cố Mạnh mau chóng cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn bộ dạng thê thảm của Đào Hải Trạch, lúc này ông ta chỉ mặc một cái quần đùi, trên người đâu đâu cũng là vết roi đánh: “Liêu Ninh gọi điện thoại tới, có nhận không?”
Người kia dường như đang trưng cầu ý của ông ta.
Đào Hải Trạch sống đúng là còn không bằng một con chó, ít nhất thì con chó sẽ không bị chủ nhân ngược đãi như vậy.
Ông ta nhìn ánh mắt vô cùng đáng sợ của Cố Mạnh. Trong mắt ông ta, Cố Mạnh chính là một tên đao phủ tàn bạo dã man, không có nhân tính, có thể lấy mạng ông ta bất cứ lúc nào.
Cố Mạnh hỏi: “Chuyện gì nên nói, chuyện nào không nên nói, ông hẳn là hiểu rồi chứ?”
Sau đó anh ấy nhận điện thoại, bật loa ngoài.
Giọng của Liêu Ninh truyền tới: “Đào Hải Trạch, bây giờ ông đang ở đâu? Có tiện nghe điện thoại không?”
Đào Hải Trạch dè dặt Cố Mạnh đang ở bên cạnh, chỉ “ừ” một tiếng.
“Tôi chỉ cho ông một cơ hội để đổi đời, ông có muốn không?” Liêu Ninh hỏi.
*Bà nói đi..”
“Đào Anh Thy ở bên đó được Tư Viễn Hằng để lại cho một đống di sản kếch xù, lấy được rồi, tôi với ông mỗi người chia một nửa.
Đào Anh Thy hung hăng khó chịu, có chỗ dựa là Tư Hải Minh nên không coi ai ra gì, trước đã hại ông thành ra như vậy, bây giờ lại đến lượt tôi, ông nói xem có thể bỏ qua cho bọn họ sao? Vì thế, chúng ta cần phải hợp tác”
Liêu Ninh đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ Đào Hải Trạch gật đầu đồng ý. Đợi mãi không thấy Đào Hải Trạch trả lời, bà ta khó hiếu hỏi: “Ông vẫn còn suy tính gì nữa, ông có biết Tư Viễn Hằng để lại cho nó bao nhiêu tiền không?
Năm mươi mốt tỷ tám trăm triệu đô đó.”
Đào Hải Trạch vẫn sửng sốt trong chốc lát, như vậy là bao nhiêu tiền chứ… Ông ta đã động lòng, song chợt nhớ ra tình cảnh của mình bây giờ, đành lập tức thu ham muốn của mình lại.
Ngay cả Cố Mạnh ở bên cạnh cũng hơi nhíu mày, con ngươi màu hổ phách ẩn chứa điều gì đó thú vị.
Con người Tư Viễn Hằng này sỉ tình như vậy sao? Có điều kết quả không được tốt..
Vì một người phụ nữ, quả thật là buồn cười…
“Tôi… thôi bỏ đi” Đào Hải Trạch ấp úng.
Thế nhưng Liêu Ninh không nghe ra vấn đề: “Bỏ đi, ông không muốn khoản tiền kia sao, không muốn tự báo thù sao? Chẳng lẽ ông muốn cả đời này cứ sống trong sự trốn tránh ẩn nấp như vậy mãi sao? Đào Hải Trạch, từ lúc nào mà ông lại không có tiền đồ như vậy? Chỉ cần báo thù xong, ông sẽ trở thành một ông vua quyền lực, ai còn dám gây khó dễ cho ông nữa?”
Ánh mắt của Cố Mạnh dường như không có hơi ấm, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Đào Hải Trạch sợ hãi liếc nhìn Cố Mạnh rồi hỏi: *Có thể cho tôi mặc quần áo vào được.
không? Tôi không có ý định sẽ bỏ chạy, mà có chạy cũng không thoát”
Cố Mạnh lạnh lùng nhìn ông ta: “Chó không được mặc quần áo, có nhiều người lại không hiểu điều này”
Đào Hải Trạch sợ sệt vội vàng nói: “Không mặc nữa, không mặc nữa…”