Tư Hải Minh siết chặt cằm cô, nói một cách quyết liệt: “Tôi muốn em”
“Đừng… Tư Hải Minh đừng… Răng Đào Anh Thy như đang run lên, nước mắt giàn giụa vì sợ hãi.
“Không do em quyết định!” Tư Hải Minh không khống chế được bản thân, đè lên người cô.
“A! Tư Hải Minh… ưm!” Sự phản kháng lo sợ của Đào Anh Thy bị chặn lại trong cổ họng, đôi môi anh chiếm lây khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, hôn sâu đến mức muốn xé toạc cả người cô thành từng mảnh!
Tư Hải Minh dường như không nghe thấy tiếng nức nở đau đớn của Đào Anh Thy và tiếng khóc câu xin lòng thương xót, anh không hê thủ hạ lưu tình!
Trước giờ chưa từng có ai có thể kiểm soát được cảm xúc và mọi thứ của anh. Kể cả Đào Anh Thy!
Anh vốn không phải muốn côi Anh là muốn cho cô biết, bản thân đang muốn cái gì!
Với thân hình thế này chỉ là sự mê đắm thoáng qua, bất kể là nam hay nữ cũng đều vậy cả! Một khi kết thúc, thì chẳng còn là gì của nhau nữa.
Nhưng trước khi anh chán ghét cơ thể này, cô chỉ được là người phụ nữ của anh, không có kỳ hạn! Lúc Đào Anh Thy tỉnh dậy, ngoại trừ đôi mắt có thể hoạt động, những thứ khác dường như đã mất đi sự tự chủ.
Khắp căn phòng đều là một màu tối om, sau khi thích nghi, có thể nhìn thấy hình ảnh lờ mờ.
Trên giường có người, dù không nhìn thấy cũng biết đó là Tư Hải Minh.
Anh vẫn còn ở đây…
Chỉ vừa nghĩ như thế, người phía sau lưng lại quấn lấy cô.
Đào Anh Thy muốn chạy nhưng cô không còn sức lực nữa, bị hôn tới tấp nhưng không lại không cảm nhận được chút ấm áp hạnh phúc nào, chỉ có nỗi hoảng sợ tột độ.
“Sao em lại run như vậy, hửm?” Giọng nói quỷ dị của Tư Hải Minh rót vào tai cô, khiến cơ thể cô càng thêm run rẩy, không thể kiềm chế được.
“… Tốt hơn là anh nên giết tôi…” Giọng Đào.
Anh Thy ngớ ra.
“Em sẽ sống tốt, trước khi tôi cần em…” Hơi thở của Tư Hải Minh nóng rực phả vào cổ Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy căn chặt môi, nước mắt chảy ra.
Cũng chính là nói, một, anh sẽ không để cô đi; hai, tất cả những gì anh thích chỉ là cơ thể của cô.
Đơn giản như thế mà.
“Trời tối rồi, chúng ta tiếp tục…”
Đào Anh Thy dường như cảm nhận được, Tư Hải Minh là đang muốn siết cô đến chết, giây phút này, cô cảm thấy bản thân chỉ còn cách cánh cổng địa ngục một bức tường.
Nếu có thể chết đi như vậy, cũng tốt.
Nhưng mỗi lần tưởng mình như chết đi, mở mắt ra lại thấy mình vẫn còn ở nhân gian, ở trong căn biệt thự sang trọng của Tư Hải Minh, thật là thất vọng!
Tư Hải Minh đã hai ba ngày không xuất hiện, vẫn ở trong căn biệt thự ngoài biển này, trời đất mù mịt, không tỏ ngày đêm.
Lúc hoàng hôn, Tư Hải Minh đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy thân nhiệt của người nằm trong vòng tay mình bất thường, không khỏi giật mình tỉnh dậy.
Áp mu bàn tay lên trán Đào Anh Thy, nóng ran, hơi thở cũng không đều!
Tư Hải Minh vội vàng bước xuống giường tìm điện thoại!
Bật đèn lên, quân áo nằm vương vãi khắp nơi trên sàn!
Anh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Khiết Mai: “Cô ấy bị sốt, ở biệt thự hướng biển, nhanh lên!”
Hạ Khiết Mai tức tốc chạy đến.
Khi bước vào phòng, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí khác thường này.
Nó giống như đã trải qua một cuộc chiến cuồng loạn!
Hạ Khiết Mai là một bác sĩ, còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra sao.
Sau khi đo nhiệt độ cho Đào Anh Thy, sốt cao gần bốn mươi độ, cả người bủn rủn, hai má ửng đỏ, thở gấp, cảm thấy rất khó chịu.
Trước khi Hạ Khiết Mai đến, dù cô đã mặc bộ đồ ngủ nhưng vẫn thấy trên cổ có những vết đỏ đậm nhạt không đều, một số vết đã chuyển sang màu tím.
Đúng là sốc thật.
Rốt cuộc Tư Hải Minh đã làm gì Đào Anh Thy, trong lòng Hạ Khiết Mai hiểu rõ.
Là một người phụ nữ, cô ấy thương xót cho Đào Anh Thy, nhưng dưới sự áp bức và quyền lực của Tư Hải Minh, cô ấy không thể làm gì được …