“Cậu Hải Minh, tôi không dám xen vào chuyện riêng của cậu”
*Bộ trước giờ cậu xen vào ít lắm sao?”
“Có gì cứ nói thẳng, không cần phải giấu diếm”
Chương Vĩ khẽ gật đầu: “Mỗi người đều sẽ bị một người nào đó hấp dẫn mình, cho dù người đó là nam hay là nữ, Đào Anh Thy mỹ mạo xuất chúng, lại còn sinh cho cậu Hải Minh sáu bé con đáng yêu, cô ấy rất có tư cách trở thành người độc nhất vô nhị phù hợp.
với khẩu vị của cậu Hải Minh, là nhất cử lưỡng đắc: “Quả thật là như thế” Tư Hải Minh rất hài lòng với câu trả lời của Chương Vĩ.
Chương Vẫn im lặng, khi nào nên nói thì nói, không nên nói thì sẽ không nói.
“Những lời hôm đó nói ở trong nhà hàng, cậu có cảm thấy có vấn đề không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Không”
Lời mà Chương Vĩ nói chính là đáp án mà anh mong muốn, thế nhưng, trong lòng Tư Hải Minh càng trở nên nặng trĩu, thậm chí có phần buồn bực khó chịu, bàn tay đặt trên lưng ghế khắc chế sức lực, gân xanh lồi lên mu bàn tay như bán đứng anh.
Tư Hải Minh không nói gì, sau một lúc, anh xoay người rời khỏi văn phòng.
Cứ như anh đến chỗ này chính là để…
Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh về Minh Uyển rồi.
Lúc này chỉ có quản gia Bào Điển và người hầu trực ca là chưa ngủ Tư Hải Minh xuống xe đi thẳng đến phòng của sáu bé con.
Trên chiếc giường rộng lớn, sáu bé con đang nằm ngủ say sưa, cuộn tròn lại, trông rất đáng yêu.
Tư Hải Minh đang lắng lặng đứng ở mép giường và nhìn chúng.
Hồi sáng nhà trường gọi điện thoại đến, nói mấy đứa nhỏ muốn trốn học, mấy lân đều bị phát hiện.
Bảo Nam thậm chí còn lấy điện thoại của biệt thự gọi cho cảnh sát, nói muốn cho nổ trường học, bởi vì không cho bọn họ đi tìm mẹ.
Một đứa quậy, cả bọn cùng quậy theo, quậy đến mức hiệu trưởng giáo viên đều bận bịu lo không xuể..
Cái dáng vẻ này, chắc chắn là giống Đào Anh Thy, ngoan ngoãn ngồi yên chờ không muốn, cứ phải quậy cùng mới chịu..
Tư Hải Minh ở trong phòng một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không phải trở lại phòng của mình, mà là đến hầm rượu.
Người hầu muốn đi theo hầu hạ “Ra ngoài!” Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
Người hầu đều đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa chờ.
Tư Hải Minh đứng bên bàn cầm một chai rượu quý rót vào ly rỗng.
Chất lỏng màu hổ phách lắc lư, khuấy động, giống như cảm giác buồn bực trong lòng anh làm thế nào cũng không chịu lắng xuống…
Ngồi xuống ghế sô pha, một ly rượu rót vào miệng, mùi rượu nồng nặc đốt cháy cổ họng, chảy ra vị đắng, khơi dậy sự cáu kỉnh ăn trong máu!
Anh đập mạnh chiếc cốc trong tay, một tiếng xoảng vang lên, chiếc cốc vỡ tan tành!
Vệ sĩ và người hầu bên ngoài không được căn dặn thì sẽ không dám vào trong, bọn họ rất sợ! Sáng hôm sau, cửa hầm rượu được mở ra, mấy cái đầu nhỏ chen chúc nhau ló đầu vào qua khe cửa.
Ngồi trên sô pha suốt cả đêm, Tư Hải Minh một tay che trán nhảm mắt lại không.
biết đã ngủ hay chưa nghe thấy tiếng động liền cau mày.
“Ba” Sáu bé con mở cửa đi vào.
“Không được vào!” Tư Hải Minh trừng to mắt, bộ dạng không giống như vừa mới tỉnh ngủ, có thể là cả đêm không ngủ, cho dù là đã uống rượu.
Bị ba quát cho một trận, sáu bé con giật mình đứng im ở cửa, trưng ra vẻ mặt vừa uất ức vừa hoảng sợ.
Ba ba hung dữ quá đi…
Tư Hải Minh đặt chân xuống, đứng dậy và đi về phía sáu bé con.
Khắp nơi đều là miếng mảnh thủy tỉnh vỡ.
“Đã ăn sáng chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
Sáu bé con đứng dưới chân anh, ngước đầu lên nhìn, Bảo Vỹ nói: “Ba, sao ba lại ngủ ở đây?”
“Ba không ăn cơm mà đã ngủ rồi!” Bảo Long nói.
*Con cũng không ăn cơm!” Bảo Nam nói.
“Ba.”