Đào Anh Thy ngước mắt lên nhìn cô giúp việc, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng Nếu cô không ăn, cô giúp việc sẽ gặp xui xẻo đúng chứ?
Đào Anh Thy tự giễu cợt mình, bản thân đã quá thê thảm rồi, không nỡ thấy bọn họ phải vì cô mà bị liên lụy.
Cô do dự một hồi, rồi há miệng Người giúp việc vui mừng khôn xiết, cẩn thận đút cho Đào Anh Thy ăn từng chút từng chút.
Đào Anh Thy rất hợp tác, cô biết, có ăn no hay không đều không ảnh hưởng đến quá trình thống khổ bị Tư Hải Minh hành hạ.
Ăn xong rồi, cô vẫn cứ ngơ ngác nằm trên giường, không biết qua bao lâu, lại ngủ thiếp đi.
Tư Hải Minh nửa đêm mới trở về, thấy bóng người đang năm ngủ một mình trên chiếc giường lớn. Ném chiếc áo khoác trên tay sang một bên, năm lên giường, đến gần Đào Anh Thy, ôm cô từ phía sau….
Cơ thể nằm trong vòng tay anh cho dù có giả vờ thế nào vẫn cảm thấy được sự cứng ngắc và phòng bị.
Đào Anh Thy mở mắt ra, cảm xúc được phản chiếu trong ánh mắt rất nhẹ nhàng, cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Vừa định nhúc nhích, giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên phía sau: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút…”
Đào Anh Thy lúc này chỉ muốn từ chối anh, nhưng Tư Hải Minh như thế này vẫn khiến cô quên mất việc phản kháng.
Anh muốn ôm cô? Tại sao?
Làm tổn thương cô chưa đủ sao? Bây giờ hạ mình như thế là đang muốn làm gì chứ?
Là anh muốn ôm cô, hay là muốn an ủi cô? Không nực cười sao?
Cũng không cần thiết nữa…
Sự đau đớn khắp toàn thân đều đang giờ giờ phút phút nhắc nhở cơn ác mộng xảy ra trên người cô hôm ấy…
Cô ấy sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không “Đừng phản kháng anh, hửm?” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh cọ vào làn da mỏng manh ở cổ Đào Anh Thy, giọng đờ đẫn. “Anh không muốn làm tổn thương em..”
Ánh mắt ngấn lệ của Đào Anh Thy phản chiếu ánh sáng mà trở nên long lanh hơn.
Không phản kháng?
Không muốn tổn thương?
Vậy tại sao cuối cùng tôi lại bị tổn thương thế này?
Cô không cần, cô sẽ không cần nữa..
Võ Ái Nhi đúng là cạn lời đến cùng cực, cô ta vậy mà lại bị nhốt trong căn phòng này bốn ngày không được thả ra ngoài!
*Này! Sao không thả tôi ra ngoài! Nhà tôi có tiền, không cần phải ăn cơm miễn phí, ở nhà miễn phí nữa?” Cửa sắt bị cô ta đập bình bịch.
Chỉ là không phanh xe kịp thôi mà, vậy mà nhốt lâu như thế, có quá đáng không! Tức chết đi được!
Thế nhưng, chẳng có ai thèm đếm xỉa đến cô ta.
“Có nghe tôi nói gì không thế? Rốt cuộc là muốn nhốt tôi đến khi nào! Cho tôi một lời xác.
đáng đi!” Võ Ái Nhi hét dài một hơi, cổ họng như muốn bốc khói, ngơ ngác khi chẳng có một ai thèm nhìn về phía này!
Nếu đây là nhà của cô ta, thì cô ta có thể nhấc nguyên cả cái mái nhà lên rồi!
Nhưng đây là nơi nào chứ! Cô có dám quậy như thế không? Đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là bản thân cô ta thôi!
Đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt này cô rất hiểu!
*Tôi nói mấy người các người, đúng là không xem tôi ra gì rồi! Tôi tốt quá mà..” Võ Ái Nhi nghỉ ngơi một hồi, rồi lại bắt đầu kêu lên, khi nhìn thấy có người đi về phía này, hai mắt liền phát sáng, vậy mà có tác dụng rồi sao?
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện bên cạnh cảnh sát, cô ta sững sờ, quay lưng vào góc co rúm người lại, lúc này cô chỉ mong mọi người coi mình như không khí!
“Cô Nhi?” Cây bút trong tay Chương Vĩ gõ gõ vào cánh cổng sắt và phát ra âm thanh giòn giã: “Cô Nhi bị nhốt mấy ngày ở đây thính giác cũng có vấn đề rồi à? Các người không đánh cô ấy đấy chứ?
Người cảnh sát bên cạnh nói: “Không có, vừa rồi cô ta còn hét lớn lắm mà.”
Võ Ái Nhi khó chịu hận không thể đập đầu vào tường, tại sao Chương Vĩ lại đến đây?
Chắc không đến mức đến thăm bản thân thế nào chứ? Cô ta có chút lo sợ, cứ như là có tật giật mình ấy…
“Một con ả điếc có cổ họng lớn” Chương Vĩ nói: “Vậy tiếp tục nhốt ở đây đi!”
Võ Ái Nhi vội vàng xoay người lại, chạy tới, ngăn cách với Chương Vĩ một cánh cổng sắt, nói: “Đến tìm tôi làm gì? Đến thăm tôi sao?”