Cô trốn thì có gì sai? Cô nói mê sảng thì có gì sai?
Sự cố chấp đáng sợ của anh khiến cô tức giận đến mức không thể kiềm chế: “Tư Hải Minh, có bản lĩnh thì hãy giam giữ tôi mãi! Chỉ cần anh buông lỏng tôi một ngày, tôi sẽ trốn đi một ngày! Anh buông lỏng một giây, tôi sẽ trốn một giây! “
Bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt cô của Tư Hải Minh đột nhiên đông cứng, trên gương mặt chẳng có chút biểu cảm gì, ánh mắt đen láy sâu thẩm, đáng sợ đến mức dường như có thể xé xác một người ra trong phút chốc.
“Không ngờ em lại yêu cầu như thế, nếu không chiều theo em, chẳng phải khiến em thất vọng rồi sao?”
Nhiệt độ trong căn phòng như đột ngột giảm xuống, Đào Anh Thy lạnh đến mức run lên cầm cập!
Đào Anh Thy cố gắng lùi lại phía sau, nhưng phía sau có một cánh cửa, cô không còn đường lui nữa rồi.
Phút chốc, cổ tay cô bị siết chặt, cả người giống như bị dây xích trói chặt, Tư Hải Minh thấp giọng gầm lên: “Đứng dậy!”
“Không! Buông ra!” Đào Anh Thy trượt xuống, một tay nắm chặt tay nắm cửa.
Tư Hải Minh nắm lấy tay cô và kéo mạnh.
“A’ Tay nắm cửa cũng bị gỡ ra! Xương cốt đau nhức! “Buông tôi ral AI”
Đào Anh Thy bị ném lên giường, đập mạnh đến choáng váng, chưa kịp hoàn hồn đã bị người đàn ông phía sau áp thân lên!
“Không! Biến đi!” Đào Anh Thy khóc lóc kêu lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Tư Hải Minh cần vào cổ cô: “Đây không phải là điều em muốn sao? Thích như thế này không? Hửm?”
*Tôi không thích! Tôi không thích!”
*Em sẽ thích thôi…” Tư Hải Minh thô bạo, *Tôi hận anh! Tư Hải Minh, tôi hận anh!”
Tư Hải Minh đè mạnh xuống, hai mắt nhắm nghiền, dùng hàm răng sắc nhọn ra sức mà gặm cắn “A A AI” Đào Bảo Thy sụp đổ khóc lóc ..
Ngày hôm sau, Đào Bảo Thy tỉnh lại, thân xác và linh hồn cô đều đã hoàn toàn vỡ vụn, cô sững sờ, như người mất hồn nhìn lên trần nhà phía trên.
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt, cô chạm vào chúng, đầu ngón tay ướt đẫm, cô còn tưởng đêm qua đã khóc cạn hết rồi..
Đào Anh Thy nhìn những giọt nước mắt ướt đâm, cô mỉm cười rồi đột nhiên khóc nấc lên, khóc đến mức toàn thân đau nhức ….
Làm sao cô mới có thể thoát khỏi tình cảnh éo le này đây?
Chẳng ai có thể giúp được cô…
Tư Hải Minh, chỉ cần anh quan tâm đến tôi một chút, sẽ không đến nỗi phải giết Tư Viễn Hãng. Còn bây giờ, lại chẳng xem tôi giống một con người, tôi hận anh, rất hận anh…
Đào Anh Thy cố gắng bước xuống giường, hai chân vừa mới chạm đất thì đã ngã nhào xuống.
*A…” Đào Anh Thy trở mình, cả người vẫn còn bị quấn trong lớp chăn bông.
Cô co quắp người lại, khó chịu đến mức muốn phát điên!
Bây giờ cô vẫn có thể bước xuống giường, cho dù là té ngã dưới đất. Rồi lại bị Tư Hải Minh đối xử như thế, ngay cả sức đi lại cũng không còn…
Cô biết bản thân không nên chọc tức Tư Hải Minh!
Chỉ là… chỉ là cô nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng được sự giận dữ của Tư Hải Minh, dùng cơ thế mỏng manh của mình để phản kháng, thì có thể vượt qua, chiến thăng gã đàn ông đáng sợ đó!
Bây giờ, chỉ mới có hai đêm, mà cô đã thành ra thế này rồi.
Đào Anh Thy không muốn dừng lại, cô rất muốn biết, Tư Hải Minh có hành chết cô hay không.
Cô đã trở thành thế này rồi, không còn gì nữa, còn sợ chết cái gì chứ?
Tư Hải Minh, tốt nhất anh nên giết chết tôi đi, dù sao tôi cũng không còn hứng thú để sống tiếp nữa…
Đào Anh Thy nhắm mắt, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống…
Cô hầu gái bước vào, vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy Đào Anh Thy đang nằm dưới đất bất động, vội vàng bước tới: “Cô Thy? Cô Thy, cô không sao chứ!”
Hai người giúp việc vội vàng đỡ cô dậy, dìu cô lên giường.
Mái tóc đen óng của cô rối bù, nhưng chỉ làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, rũ mắt buồn bã như chẳng còn tha thiết điều gì.
Người giúp việc mang thức ăn đến, muốn đút cho cô.
“Cô Thy, ăn chút gì đi?” Cô hầu gái nói.