Không ai trong đó để ý tới cô ta, ai làm việc gì cứ làm tiếp!
“Tôi nói các người nghe thấy không đó?” Võ Ái Nhi đập thanh sắt lầm rầm, thấy không ai ngó ngàng tới mình nhưng cũng không dám quá đáng, thời gian bị nhốt lâu hơn, cô ta cũng bắt đầu mềm mỏng: “Chú cảnh sát, thả tôi ra đi? Tôi sai rồi! Đền bao nhiêu cũng được! Nhưng mà tôi có thể xin lại bằng không?”
Võ Ái Nhi đứng mệt, hét cũng mệt, ngồi xổm xuống: “Rốt cuộc phải thế nào mới thả tôi đó?
Cho tôi cái điện thoại, tôi gọi cho ba tôi tới chuộc tôi được không?”
“Hình như đây không phải lân đâu cô phạm tội nhỉ?” Một viên cảnh sát tới gần song sắt, nhìn cô ta.
Võ Ái Nhi lập tức đứng lên: “Không đâu không đâu! Tôi mới lần đầu! Trước kia tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật lắm đấy!”
“Lần bỏ thuốc người ta không phải cô hả?”
Tuy chỉ là câu hỏi nhưng lại rất khẳng định, ánh mắt chú cảnh sát rất sắc, thậm chí nhìn qua thôi cũng không quên được!
“Việc đó hả? Là hiểu lãm, hiểu lâm thôi! Tôi cũng bị người ta hại mà!” Võ Ái Nhi cười ha ha. Tới đây rồi, cô ta có thể không cười sao?
“Tôi lại muốn hỏi cô, cô không uống rượu, không làm chuyện xấu, vậy cô đâm rào chắn làm gì?” Cảnh sát hỏi.
“Tại sao? Tại vì… Tôi là đại minh tinh mà. Để tôi xếp hàng dài thế, tôi không vui! Cho nên tôi mới muốn xông thẳng qua đó! Còn về việc rào chắn thì nếu tôi thấy nó, tôi cũng sẽ không lỗ mãng thế đâu!” Võ Ái Nhi nói: “Ý là…có thể cho tôi gọi điện thoại, để ba tôi tới chuộc tôi không?”
“Không được.”
“Tại sao chứ?” Võ Ái Nhi hỏi.
“Nếu như tất cả tội phạm đều dùng tiền để cứu vấn thì thế giới này loạn rồi!” Chú cảnh sát nói xong thì định đi.
Võ Ái Nhi vội kéo áo ông ta, ông ta trừng mắt nhìn Võ Ái Nhi, Võ Ái Nhi vội vàng buông tay: “Tôi… tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi”
“Vẫn còn chuyện để hỏi?”
“Đúng, các chú đang điều tra gì thế? Bày trận rõ lớn, là tội phạm giết người à? Bắt được chưa?”
“Đây không phải điều cô nên quan tâm” Cảnh sát nói xong thì đi luôn.
Võ Ái Nhi nghĩ, không biết Đào Anh Thy có trốn được không?
Thực ra cô ta vẫn rất lo Đào Anh Thy bị bắt, nếu bị bắt thì chuyện cô ta ghi âm chắc chắn sẽ tới tai Tư Hải Minh!
Nghĩ thôi đã sợ rồi!
Chỉ cần Đào Anh Thy không đi tới đường lớn thì sẽ không có camera. Ở đây vẫn thuộc phạm vi thủ đô, Đào Anh Thy không dám thả lỏng.
Cô vẫn đi qua những con ngõ nhỏ đáng sợ.
Đào Anh Thy đứng ở đầu ngõ, nhìn ra ngoài, muốn vẫy một chiếc xe để đi tiếp. không ra khỏi kinh đô, cô không thể yên tâm được.
Nhưng cô nhìn mãi một hồi vẫn không thấy có xe đi qua! Không khí trên đường tĩnh lặng kì quặc, khiến cô rợn tóc gáy.
Trong thị trấn nhỏ này gần như không có xe đi đêm! Không giống trong thành phố, hai tư tiếng vần ồn àoI Vừa đứng nghỉ đã thấy chân mình đau nhói từng hồi.
Đào Anh Thy co người vào trong, ngồi ở một góc nhỏ, tháo giày ra, gót chân trắng nõn bị ma sát thành bóng nước, mỗi bên hai cái, to nhỏ không đồng nhất.
Cô chưa từng đi bộ đường dài thế này, giày có mềm hơn nữa thì cũng không chịu nổi.
Cô dựa lưng vào tường thở dài, thật muốn tìm một nơi để ở, sau đó tắm nước nóng, nằm trên giường êm ngủ một giấc bổ sung tinh thần!
Nhưng cô biết, không thể ở khách sạn!
Mấy thứ như khách sạn thì phải đăng kí, vừa đăng kí thôi sẽ đồng nghĩa với việc tự đưa mình vào phạm vi khống chế của Tư Hải Minh còn gì?
Bây giờ cô chỉ có thể co người ở đây đợi xe tới thôi!