Nói xong, cô cúp điện thoại.
Võ Ái Nhi tức quá hoá cười, thế mà dám uy hiếp cô ta một cách hùng hồn thế! Thậm chí còn huênh hoang hơn cô ta!
Nhưng nghĩ lại, chuyện cô ta ghi âm là thật, lúc đó còn cười nhạo Đào Anh Thy rõ lắm, sảng khoái vô cùng.
Chẳng lẽ họ thành ra thế này là do chuyện cô ta ghi âm mà thành? Tuy cô ta không hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, nhưng nếu như Đào Anh Thy nói chuyện này cho Tư Hải Minh thật thì cô ta chết chắc.
Lúc đó, cô ta chỉ mải cười nhạo Đào Anh Thy, bản thân sáng khoái, nào có nghĩ tới việc Đào Anh Thy sẽ uy hiếp mình vì chuyện này? Bây giờ lại phản bội anh Hải Minh, giúp Đào Anh Thy chạy trốn? nếu anh Hải Minh mà biết, chắc cô ta bị phán tội tử hình mất, nếu cô ta không đi giúp Đào Anh Thy thì sao?
“A a a!” Võ Ái Nhi điên lên, chỉ muốn đánh Đào Anh Thy, đánh cho mẹ cô ta không nhận ra luôn!
Đào Anh Thy ngồi ở ghế sau, nhìn từng chiếc xe đằng trước được đi, khoảng cách của mình càng lúc càng gần, cô càng sốt ruột.
Võ Ái Nhi sẽ đến chứ?
Hai khả năng, một, tìm được cô, bắt cô đi; hai, Võ Ái Nhi tới đây, giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh!
Đào Anh Thy cảm thấy vế sau có khả năng hơn!
Vì Võ Ái Nhi sợ Tư Hải Minh phát hiện chuyện ghi âm, tuy bây giờ giúp cô chỉ khiến tội càng thêm nặng, nhưng với tính cách của Võ Ái Nhi, giấu được lúc nào hay lúc ấy. cho nên cô ta sẽ tới!
Kể cả thế, Đào Anh Thy vẫn rất căng thẳng lo Sợ.
Tài xế đằng trước dài cổ đợi tới lượt mình, hoàn toàn không biết tâm trạng sợ hãi của người ngồi sau.
“Ngài Hải Minh, đã phát hiện chiếc xe book qua mạng đó rồi, đang đợi kiểm tra ở chốt đi ra ngoài ngoại ô.”” Trong phòng làm việc, Chương Vĩ bấm máy tính, vừa gọi cho Tư Hải Minh.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen đi trên con đường không một bóng người, rõ ràng là không có kiên nhẫn để đợi người ta tìm được nữa, mà tự mình đi bắt người.
Chốt kiểm tra trên đường vẫn kiểm tra từng chiếc, sau khi Tư Hải Minh đem người tới thì lập tức phong toả hiện trường.
Tư Hải Minh bước từng bước lớn tới chiếc xe nọ, khí thế bức người. khiến người ta sợ hãi quên cả thời Chiếc xe đó vẫn đang đợi được kiểm tra, không hề biết nguy hiểm đang tới gần!
Tư Hải Minh nắm lấy nắm cửa xe, mở cửa đánh soạt một cái, giơ tay kéo người bên trong ra một cách thô lỗ.
“A” Người phụ nữ nọ kêu lên sợ hãi, suýt thì ngã ra đất, hoang mang nhìn người đàn ông đáng Sợ nọ: “Anh…anh là ai thế?”
Tư Hải Minh cứng đờ tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ lạ mặt đó, đẩy cô ta ra.
Người nọ sợ tới mức không dám động đậy!
Tư Hải Minh ánh mắt sắc lạnh: “Xe cô gọi?”
“Tôi… không phải tôi, là xe một cô gái gọi, sau đó cô ta để tôi ngồi” Người phụ nữ sợ hãi nói, đối phương còn giúp cô trả tiền, cô ta còn tưởng có chuyện may!
“Có thấy cô ta lên xe không?”
“Không, tôi ngồi lên xe là đi luôn…”
Cơ mặt Tư Hải Minh cứng lại, ánh mắt rất đáng sợ! Anh ta biết ngay là thế, mọi chuyện sẽ không đơn giản thế mài! Đầu óc Đào Anh Thy lanh lợi lắm! chơi anh ta thế này cũng đâu phải lần đầu!
Tốt lắm!
Kể cả đào ba tấc đất lên cũng phải bắt được côi Đào Anh Thy bỏ trốn quả thực không được luyện bài bản.
Cô chỉ muốn chạy mà thôi!
Xe được gọi đã tới, đúng lúc cô mở cửa xe chuẩn bị đi thì phát hiện không xa có một người phụ nữ chuẩn bị gọi xe, liền bảo người đó lên xe mình! Vừa hay một chiếc xe khác tới ngõ đóng người, cô cũng trèo lên cùng.