Đào Anh Thy cảm thấy không thở nổi…
Cô khó hiểu, lại đau khổ…
Những người phụ nữ thuộc về anh ta, bị anh ta chơi đùa đề nên hiểu thế sao? Thân xác thuộc về anh ta mãi mãi, thế sao…
Lúc trưa, Đào Anh Thy ăn nhiều hơn trước nhiều!
Sau khi ăn một bát, cô đứng dậy lấy cơm.
Người giúp việc ngẩn ra, còn tưởng định không ăn nữa mà về phòng chứ!
Dù sao từ khi chuyện của Tư Viễn Hằng xảy ra, Đào Anh Thy vẫn luôn không màng ăn uống.
Bây giờ không chỉ ăn thôi mà còn đi lấy bát thứ hai!
Đào Anh Thy cố ý như đang thèm ăn, để người đang trông chừng cô nghĩ sức khoẻ cô đang không vấn đề gì.
Cô không mong biểu hiện của mình tiếp tục khiến Tư Hải Minh nghĩ rằng phải trông chừng.
Vả lại cô muốn bồi dưỡng tinh thần kẻ tơi lúc chạy Đào Anh Thy ăn cơm trưa xong thì ra ngoài đi lại. bị mất sức!
Lúc ăn tối, khoảng sáu bảy giờ thì lại đi lại một lần.
Bên ngoài không có gì khác biệt.
Không có vệ sĩ đáng nghi nào.
Nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác nghiêm ngặt trong khu chung cư của Tư Hải Minh, như một chiếc lồng đang úp lấy!
Cảm giác không thể bay lượn nổi!
Nhưng Đào Anh Thy phải chạy trốn!
Cô không muốn ở lại bên cạnh Tư Hải Minh một giây nào!
Đào Anh Thy không thể như hồi ở biệt thự của Đào Hải Trạch, hai giờ sáng tỉnh dậy, dù buổi tối Tư Hải Minh ngủ cũng bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.
Chỉ có thể là ban ngày!
Sáu giờ tối, lúc này chắc là Tư Hải Minh đang ở Minh Uyển, có sáu đứa nhóc ở đó, không thể nhìn điện thoại chằm chằm mãi.
Đào Anh Thy lập tức đẩy một cánh cửa khác, người giúp việc bên trong vội vàng cất điện thoại, sắc mặt căng thẳng.
Đào Anh Thy coi như không nhìn thấy cô ta đang xem camera, đóng cửa hỏi: “Băng vệ sinh của tôi hết rồi, có thể cho tôi mượn của cô dùng chút không?”
“Vậy tôi cho người đi mua cho cô!” Người giúp việc nào dám để cô dùng đồ của mình!
“Không sao, giống nhau cả, bây giờ ra ngoài mua không kịp nữa rồi!” Đào Anh Thy nói.
“Vậy để tôi tìm…” người giúp việc ngồi xuống lật tìm trong túi của mình.
Không hề chú ý tới hành động của Đào Anh Thy sau lưng mình.
Đào Anh Thy cầm lấy cây gậy ở góc tường đập vào gáy người giúp việc!
Người giúp việc “ư” một tiếng rồi ngã ra đất.
Đào Anh Thy ném cây gậy, lập tức kiểm tra tình trạng của cô ta, vẫn ổn, lần đầu tiên làm chuyện này mà đập vẫn chuẩn lắm!
Chưa được bao lâu, người giúp việc ra khỏi phòng, vội đi tới phía thang máy, vừa đi vừa nhắn tin cho người ở phòng đối diện: Tôi đi mua băng vệ sinh cho cô Đào, giúp tôi trông một chút, cô Đào đang ở trong nhà vệ sinh.
Người giúp việc ở phòng đối diện đi ra, vừa hay thầy cửa thang máy đóng, chưa nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy người nọ mặc áo giống với mình!
Vào phòng, đèn trong nhà tắm đang sáng, chứng tỏ có người.
Cô ta liền đứng đợi ở phòng khách.
Người giúp việc đi ra khỏi thang máy, cúi đầu vừa đi vừa nghịch điện thoại.
Cô ta không đi ra từ cửa sau mà đi từ cửa trước, nhưng luôn tránh đèn đường.
Khi đi qua chỗ bảo vệ, cô ta vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.
Khi sắp ra khỏi cổng, vệ sĩ đằng sau đột nhiên đi ra, hỏi: “Đi đâu thế?”
Đào Anh Thy căng thẳng, thấp giọng nói: “Tôi đi mua đồ cho cô Đào.”
“Mua gì?” Vệ sĩ nghi hoặc.
“Đồ của phụ nữ.”
“Đi đi.” Vệ sĩ nọ không nói nữa, dù sao mấy thứ đồ của phụ nữ như thế sao để đàn ông đi mua được chứ! Đào Anh Thy vẫn đứng vững, bước ra ngoài như thường.
Căng thẳng tới mức không cảm nhận được hơi thở của bản thân!