Chắc là không nhanh thế, dù sao Đào Anh Thy vừa phải trốn Tư Hải Minh, vừa phải chạy, chắc là phí sức lắm!
Khi ông ta đang suy nghĩ thì phát hiện có một chấm đèn đỏ ở ngoài một trăm mét chỗ ngã tư, đó là… là xe cảnh sát!
Vả lại còn đang chạy về phía này!
Ở Ở xa thế vẫn nhìn thấy được là do Đào Hải Trạch ха đang lo lắng, cố ý chọn chỗ có lợi, đứng ở chỗ cao! Đào Hải Trạch hoảng hồn, quay người chạy! “A!” Đào Hải Trạch đứng không vững, lăn xuống dưới, lại đứng lên chạy xuống lầu.
Đào Anh Thy dựa vào mép giường, cầm lấy điện thoại, chắc là Đào Hải Trạch bị cảnh sát bắt rồi nhỉ? Chắc không đến nỗi không bắt được chứ? Dù sao
Đào Hải Trạch cũng không phải kiểu người chỉ biết đứng im một cách ngu ngốc.
Nhưng dù có là thế, ông ta cũng chỉ là một con chuột sang đường, sống lén lút sợ hãi.
Bị bắt được là chuyện sớm muộn!
Tại sao lại có xe cảnh sát! Đương nhiên do Đào Anh Thy báo rồi!
Sao cô có thể để mặc một kẻ điên rồ là Đào Hải Trạch chứ?
Giết người rồi còn muốn đưa cô đi, không hiểu nghĩ gì….
Cảnh sát tìm kiếm vùng ngoại thành, cuối cùng ông ta phải trốn trong thùng rác mới trốn được!
Đợi tới khi đêm im ắng, ông ta mới bò ra khỏi thùng rác.
Hỏi mượn điện thoại ở một nhà nông rồi gọi cho Cố Mạnh.
Cố Mạnh nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch thì không bất ngờ, lúc này tang lễ của Xa Huệ Anh đã xong. “Giờ chú không ra ngoài được, Cố Mạnh, chú với cháu cùng về thành phố Tân đi? Bây giờ chú chỉ có thể tin cháu thôi! Chú có thể tin cháu đúng không?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Đương nhiên.”
“Chuyện Xa Huệ Anh chỉ là hiểu lầm thôi, chú muốn giải thích trước mặt với Sơ Tâm.”
“Được, cháu cho người đi đón chú, chú đừng đi lung tung.” Cố Mạnh dặn.
“Được.” Đào Hải Trạch nghĩ nghĩ, lại không yên tâm: “Cháu đừng ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau lưng báo cảnh sát đó nhé?”
“Yên tâm, cháu nhất định sẽ không báo cảnh sát!” Cố Mạnh hứa.
Cố Mạnh nói được làm được, ngắt điện thoại, không báo cảnh sát.
Mà cho người đi đón ông ta.
Đào Hải Trạch trốn trong phòng nhìn người đàn ông lạ mặt đang xuống xe bên ngoài, nhất thời không chắc chắn có nên ra không.
Nhỡ như là cảnh sát thì sao?
Ông ta lại đợi tầm mười phút, thấy người đàn ông nọ có vẻ mất kiên nhẫn rồi mới đi ra: “Cậu là người Cố Mạnh phái tới?”
“Tổng giám đốc Trạch, cậu Mạnh bảo tôi tới đón ông.” Người nọ nói.
Đào Hải Trạch thở phào: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu ta, có tình nghĩa thật, giống hệt ba cậu ta! Tôi trốn cũng đủ rồi, đi thôi.”
Vừa định mở cửa xe thì bị người nọ chặn lại.
Đào Hải Trạch thấy người nọ lấy ra một chiếc vali dài khoảng một mét ra từ trong cốp, ném ra đất, mở ra, khó hiểu hỏi: “Thế là thế nào?”
“Cậu Mạnh nói, trên đường sẽ có rất nhiều chốt kiểm tra, tuy rằng đã chuẩn bị kĩ càng nhưng cũng phải đề phòng, phải để ông chịu cực rồi.”
Đào Hải Trạch hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ra, không dám tin: “Sao cơ? Để tôi ở trong vali này mấy tiếng? Người tôi to thế này?”
“Tổng giám đốc Trạch, đây là bất đắc dĩ thôi, chẳng lẽ ông muốn bị cảnh sát bắt sao? Nếu như ông muốn thì tôi cũng không có ý kiến!” Người nọ nói.
Đào Hải Trạch tức giận đến mức mặt xanh lại, đương nhiên ông ta không muốn bị bắt! Bị bắt thì toi đời!
Nhưng ông ta cũng không muốn chui vào vali!
Có điều so sánh thì ông ta sẽ chọn lựa chọn sau! Mở vali ra, Đào Hải Trạch nghiến răng bước vào, người co lại, đúng là tệ thật, ông ta bị giày vò đỏ hết mặt mày.