Đào Anh Thy bị ép chặt trong lồng ngực Tư Hải Minh, mất sức giãy giụa, nước mắt hoà vào nước trong vòi hoa sen, rơi xuống không ngừng.
Nhà của Tư Triều Vũ.
Tư Triều Vũ đập bàn đứng dậy, chỉ vào luật sư Trần: “Ông nói gì? Nói lại lần nữa? Tư Viễn Hằng để lại toàn bộ tài sản cho Đào Anh Thy? Đào Anh Thy là cái thá gì? Cô ta là người thừa kế từ bao giờ? Là người nhà à? Hay vợ? Hay là họ hàng thân thích nhảy từ đâu ra? Có tư cách gì mà thừa kế đồ của nhà tôi! Đúng là… Cả tôi nữa, tôi mới có tư cách đó, hiểu chưa?”
Tư Triều Vũ chỉ Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh đang ngôi trên sô pha: “Nếu không biết làm luật sư thì cút cho sớm đi!”
Luật sư Trần bị nói thế thì vẫn không tức giận, lấy ra bản di chúc từ túi: “Xin lỗi, di chúc của cậu Viên Hằng đã được chính tay cậu ấy kí, phù hợp với pháp luật, không phải tôi nói là được! Nhưng cậu Viễn Hằng vẫn để lại căn nhà này cho ông!”
“Chỉ căn nhà này thôi?” Tư Triều Vũ không tin nổi.
“Cậu Viễn Hằng nói, có thể để lại cho ông căn nhà này đã là hiếu thuận cảm động đất trời rồi!”
Luật sư Trần nói.
“Nói cho cùng thì tôi cũng chỉ là đến thông báo thôi, còn về chuyện dây dưa là hoàn toàn dư thừa. Tôi vẫn còn việc, đi trước đây!” Luật sư Trân hơi gật đầu chào rồi rời đi.
“Ai cho ông đi? Đứng lại cho tôi! Nghe thấy chưa?” Vừa nãy thì bảo người ta cút, giờ thì lại giữ lại.
Luật sư Trần không thèm để ý, ra ngoài thẳng.
Tư Triều Vũ tức mà cả người run lên, thế này là thế nào?
Tư Lệnh Sơn rất ngạc nhiên, trên lí thuyết, Đào Anh Thy chỉ là bạn gái cũ của Tư Viễn Hằng mà thôi, để lại toàn bộ tài sản cho người yêu cũ thì đúng là ông ta mới nghe thấy lần đầu tiền, đúng là không thể tin nổi!
Chỉ có thể nói, cậu ta quá yêu Đào Anh Thy!
Nhưng Đào Anh Thy lại… với Tư Hải Minh.
Liêu Ninh ngồi bên cạnh cũng tức giận vô cùng!
Nhiều tiền thế mà! Tư Viễn Hằng lại để hết cho một người không liên quan! Bà ta vẫn đang đợi tới lúc Tư Triều Vũ có tiền rồi thì mình cũng hời.
Một món tiền lớn như thế nhưng lại không ăn hôi được miếng nào.
Có trách thì chỉ trách Tư Triều Vũ quá vô dụng! Bị con trai mình coi khinh thế thì còn làm ăn được gì!
Ông ta cứ chết già với căn nhà của ông ta đi!
“Không được! Tôi phải đòi tiền về! Phải tranh giành với Đào Anh Thy!” Tư Triều Vũ tức giận đi qua đi lại.
Tư Lệnh Sơn nói: “Ông tranh giành kiểu gì?
Trên di chúc viết rành rành ra, Đào Anh Thy là người thừa kế duy nhất!”
Tư Triều Vũ nghe thế lại khó chịu: “Ai biết được tình hình của Tư Viễn Hằng lúc viết di chúc thế nào? Nếu bị Đào Anh Thy ép thì sao?”
“Ông tưởng Tư Viễn Hằng là nít ranh ba tuổi à?” Tư Lệnh Sơn hỏi.
“Không thể nói thế được! Nếu đối mặt với một người phụ nữ âm mưu thì đầu óc nó hồ đồ cũng có khi Anh, anh có biết Tư Viễn Hằng đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc vì Đào Anh Thy không! Có chuyện gì nó không làm chứ? Đến cả thằng bố nó, nó cũng không để vào mắt!”
Tư Triều Vũ càng nói càng tức, nản lòng: “Đứa con trai đáng thương của tôi chết trong tay cô ta, tôi chỉ mong cô ta chết! Rồi sẽ có ngày tôi để cô ta chết trong tay tôi Tư Lệnh Sơn đánh dập suy nghĩ của ông ta: “Đừng có làm chuyện vớ vẩn!”
Tư Triều Vũ thấy Tư Lệnh Sơn căng thẳng, hiểu ra: “Anh sợ tôi làm Hải Minh bị thương hả?
Tôi nhớ ra rồi, tài sản rơi vào tay Đào Anh Thy thì sau này Đào Anh Thy gả cho Hải Minh, tiền cũng vào túi nhà ông rồi, đúng không?”
Tư Lệnh Sơn sầm mặt: “Ông muốn nói gì?”