“Không, em chưa từng mất đi hạnh phúc, chưa từng, không phải là lỗi của anh, mà là lỗi của em, là em… em rất hối hận, em không nên đến quán bar uống rượu, không uống rượu thì sẽ không có chuyện này xảy ra… Nước mắt của Đào Anh Thy chảy xuống, ngực quặn đau đến nghẹt thở.
“Một bước sai, vạn bước cũng đều sai…”
“Không…’ Đào Anh Thy lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Thực ra anh không tốt như em nghĩ, anh rất xấu xa, anh còn giết cả Đào Hải Hùng…”
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh ta: “Cái gì?”
“Anh đã lừa em… em đến tiệm bánh cũng nằm trong kế hoạch của anh, không phải em cũng từng hoài nghi anh sao? Em không đoán sai, hợp tác cùng Đào Hải Hùng, cố ý bị bắn thương, anh nghĩ, chỉ có như thế em mới quay về bên cạnh anh… “
“Sao anh lại ngốc như vậy? Cho dù muốn em ở bên cạnh anh, cũng đâu cần dùng cách như thế chứ!”
“Anh biết anh không thể quay đầu được nữa…em có trách anh không?”
“Không trách, không sao cả, Đào Hải Hùng đáng đời, là anh ta đáng chết, không phải lỗi của anh”
Đào Anh Thy lắc đầu. “Chỉ cân anh sống tốt, chúng ta sẽ ở bên nhau! Chúng ta sẽ kết hôn! Em chẳng cần gì nữa cả, có được không?”
Có một bóng đen đã đứng ở cửa hôi lâu, lời nói của Đào Anh Thy như đâm thẳng vào tim anh, hàng lông mày kiếm vì khó chấp nhận mà cau lại!
“Được, anh sẽ sống tốt…” Tư Viên Hằng hứa với cô: “Anh đã hứa rồi, sao em lại khóc nhiêu như thế? Đừng khóc, anh sẽ đau lòng đấy…”
“Em không khóc… Đào Anh Thy lau đi nước mắt trên mặt, nhưng càng lau nước mắt chảy càng nhiều.
“Để anh ôm em…” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy bước tới, ôm lấy anh ta, gục mặt vào lồng ngực anh ta, cảm thấy cơ thể lạnh ngắt, Đào Anh Thy cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng khóc…
“Sau này, cho dù anh không ở bên, cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, đừng để bản thân phải chịu khổ, có biết không?” Tư Viễn Hằng nhắn nhủ.
“Không phải anh sẽ ở bên cạnh nhắc nhở em sao? Giống như lúc trước vậy, ngay cả mấy bộ đồ em mặc anh cũng quản…” Đào Anh Thy thút thít nói.
Tư Viễn Hằng rơm rớm nước mắt. Anh ta hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng ngoài cửa, hỏi: “Anh Thy, anh yêu em, em có yêu anh chứ?”
Đào Anh Thy im lặng một lúc rồi nói: “m, em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh…”
Tư Viễn Hằng nhìn sắc mặt thay đổi của Tư Hải Minh, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó nhắm mắt lại: “Anh Thy, anh xin lỗi, anh không thể giữ lời hứa, không thể trở thành chú rể của em được…”
Cuộc đời của anh đen tôi như vậy, bởi vì gặp được em, mới khiến nó trở nên tươi sáng, cuối cùng, anh lại đánh mất em… Hiện tại, đây là điêu duy nhất anh có thể làm cho em…
“Sau này có cơ hội, đợi anh bình phục, anh dẫn em đi đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật lớn…”
Đào Anh Thy bỗng dưng im bặt, tiếng tim đập bên tay không còn nữa, cô mở †o mắt sững sờ, nước mắt không ngừng rơi, chảy xuống ngực Tư Viễn Hằng, miệng vẫn tiếp tục nói: “Chúng ta đã hứa sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, còn… còn sinh thật nhiều con, thật nhiều con, Tư Viễn Hằng, anh đồng ý với em, anh không được thất hứa… anh nói bà nội không còn thì anh sẽ chăm sóc em thật tốt, cả đời này sẽ đối xử tốt với em, em vẫn còn nhớ..”
Đào Anh Thy nắm chặt quần áo của Tư Viễn Hằng trong tay lắc nhẹ: “Tư Viễn Hằng, anh có nghe em nói gì không? Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, chúng ta rời khỏi thủ đô, đi đến một nơi thật xa, em sẽ làm vợ anh, sẽ sinh con cho anh, sẽ không… “
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị người ta kéo đi và ôm vào lòng!
“Buông tôi ra! Tư Viễn Hằng!” Đào Anh Thy vùng vẫy.