Mọi chuyện chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó, cứ đấy hết lên người Xa Huệ Anh là được, không liên quan gì đến ông ta.
Tư Viên Hằng đang chụp ảnh xem tình trạng lành của xương cốt trong phòng kiểm tra.
Vốn dĩ sức khỏe không ảnh hưởng nên mới đi party, nhưng thực ra anh ta muốn nhìn thấy Đào Anh Thy, căn bản là nhịn không được, chỉ cân được nhìn cô từ đằng xa cũng tốt lắm rồi.
Không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh tượng nhói tim như vậy khiến anh vô tình ngã khỏi bậc thang, xương bả vai bị thương do đạn bắn nay lại gãy, đành phải nằm viện thêm lần nữa!
“Tôi nói anh đúng là không biết thương xót cho sức khỏe của mình gì hết! Còn bị lần nữa, thì cánh tay này của anh coi như bỏ đi!” Bác sĩ tận tình khuyên bảo.
“Lần sau tôi sẽ chú ý: Tư Viễn Hằng không quá bận tâm.
Bác sĩ bất lực thở dài một hơi.
Bệnh nhân không nghe lời anh ta thấy nhiêu rồi, còn người không nghe lời đến mức này, đây là lần đầu tiên thấy!
Có chuyện gì quan trọng đến nỗi mà anh ta bắt buộc phải chạy ra ngoài sao?
“Bao lâu nữa tôi mới được xuất viện?”
“Qua mấy ngày nữa xem tình trạng hồi phục thế nào đã!” Bác sĩ nói.
Tư Viễn Hằng không nói gì, anh ta không muốn ở lại đây một chút nào …
Trong quán bar, ánh đèn rực rỡ, đông nghịt người.
Đào Anh Thy ngồi vào bàn một mình, vừa ăn trái cây vừa nhìn đồng nghiệp nhảy nhót vui vẻ trên sàn nhảy.
Trưởng phòng mập mạp áo sơ mi trắng cũng ở đây, trông ông ta cũng rất nhanh nhẹn.
Vốn dĩ cô có thể không cần đến đây, nhưng cô quá nhàm chán rồi.
Quán bar là chỗ ăn chơi của Tư Hải Minh, sợ một khi cô đến sẽ bị anh dòm ngó…
Nói tránh né gì đó, nghĩ chắc chỉ là kéo dài khoảng cách, nhưng thật chất là bị kiếm soát hoàn toàn..
Đôi nam nữ ở một góc đang ôm ấp hú hí, dưới ánh đèn mờ bao phủ này, xém chút thì họ tưởng cái sopha này là giường luôn rồi.
Đào Anh Thy thu ánh mắt về, cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm mà ăn trái cây.
Lâm Anh chạy tới.
Đào Anh Thy hỏi: “Sao không nhảy nữa?”
“Nhảy mệt rồi. Cô Thy sao không nhảy?” Lâm Anh ăn một miếng trái cây, hỏi.
“Nhìn mọi người nhảy được rồi” Đào Anh Thy nói.
“Giám đốc nói, sợ chúng ta quay chương trình cực khổ quá, cho nên mời chúng ta ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Cô Thy, giám đốc bình thường hay bủn xỉn, cô đừng khách sáo!” Lâm Anh mỉm cười nói.
“Cho nên tôi mới gọi một dĩa trái cây mắc nhất này” Đào Anh Thy nói. Cực khổ sao? Cô lại chẳng cảm thấy thế…
Lâm Anh cười khúc khích.
Đào Anh Thy ngậm một quả nho, sau khi ăn xong liền nói: “Tôi đi ra ngoài hít thở một chút”
“Hả? Muốn tôi đi cùng không?”
“Không cần” Đào Anh Thy đứng dậy rời đi.
Cô rất quen thuộc với mấy quán bar này.
Không phải đi bằng cửa chính, mà là đi qua cửa sau ở nhà vệ sinh.
Tuy không gian ở quán bar rất tốt, nhưng cũng khá ngột ngạt. Đến khi ra bên ngoài, không khí bỗng trở nên trong lành hơn hẳn.
Bên tai cũng được yên tĩnh một chút.
Đào Anh Thy dựa vào tường, nhớ tới lần đầu tiên ra cửa sau nhìn thấy Cố Mạnh bị Đào Hải Hùng mắng. Đào Hải Hùng khi đó vẫn còn kiêu ngạo, còn bây giờ thì chết mất rồi…
Trong con hẻm trống vắng này, chỉ có mỗi mình cô.
Cũng không đúng, khi cô quay đầu lại, thấy một nhân viên phục vụ của quán bar đang nhìn ra phía cửa.
Không cần hỏi cũng biết là đang nhìn cô rồi!
Bị cô phát hiện, người đó đột nhiên thu mình lại.
Đào Anh Thy không để tâm, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, rất bao la mờ mịt…
Trong lúc cô đang ngơ ngác, một tấm vải đen đột nhiên trùm lên đầu cô!
Đào Anh Thy sợ hãi, đang muốn gọi người, thì sau gáy bị người ta đánh một cái, trước mắt tối sầm, dần dần ngất đi…
Tư Viễn Hằng dựa vào giường bệnh đọc tài liệu của công ty, điện thoại bên cạnh vang lên, là †in nhắn thông báo.
Khi nhìn thấy là số của Đào Anh Thy, tay anh †a đột nhiên run rẩy, tài liệu từ trên chăn trượt xuống, rơi đầy dưới đất.
Mở đoạn tin nhắn ra, trong đó là một tấm hình và số phòng của khách sạn.