Liêu Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đang uy hiếp tôi? Cậu muốn thế nào?”
“Bà và Tư Triều Vũ là thế nào, tôi không hứng thú, nhưng đừng đi tìm Đào Anh Thy nữa!”
Liêu Ninh ngẩn người ra, sau đó cười: “Nói thật, nếu như thực sự phải chọn con rể giữa cậu và Tư Hải Minh thì tôi chắc chắn sẽ chọn cậu. Cậu sỉ tình như thế, Tư Hải Minh lại không làm được!”
Tư Viễn Hằng vẫn lạnh lùng.
“Tôi đi tìm Đào Anh Thy, cũng không phải đi hại nó, nhiều nhất là quấy nhiều chút thôi, dù sao tôi cũng là mẹ ruột nó, có thể làm gì được? Hổ còn không ăn thịt con mà?”
“Nếu để tôi thấy bà đi tìm Đào Anh Thy lần nữa thì tôi sẽ phát tán video này ra ngoài!”
Đào Anh Thy thản nhiên nói với bà ta rồi tiễn khách: “Bà đi được rồi”
“Nếu như tôi có thể giúp cậu giành lại Đào Anh Thy về bên cạnh cậu thì sao?”
“Người lần trước tôi hợp tác là Đào Hải Trạch, bà chắc chắn?” Tư Viễn Hằng sầm mặt nhìn bà ta.
Hậu quả của Đào Hải Trạch, bà ta biết rõ, nên liền bỏ đi.
Đúng là buồn bực mà!
Bị Đào Hải Trạch uy hiếp, bây giờ lại bị Tư Viễn Hãng uy hiếp! Đường nào cũng chết!
Trước mắt chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thôi!
Hôm sau, Đào Anh Thy vẫn đi làm ở đài truyền hình như bình thường!
Sau chuyện tối qua, Tư Hải Minh ôm cô ngủ cả tối, sáng dậy ăn sáng với bọn trẻ, lại đưa chúng tới trường, mọi chuyện như thường.
Sáu đứa bé không biết chuyện bản thân suýt thì bị đưa đi, giờ được ba mẹ đưa đi học thì rất vui.
Đào Anh Thy nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác tối qua như ác mộng.
Cô đồng ý ở lại bên Tư Hải Minh, đau khổ không? Không, sợ hãi nhiều hơn đau khổ…
Nếu như cuối cùng rơi vào cảnh đó thật, chắc vẫn trèo lên được nhỉ? Giống như trước kia, sau khi chia tay với Tư Viên Hãng, không phải bây giờ vẫn ổn sao?
Sợ gì chứ? Đi được bước nào hay bước ấy.
Cô nghĩ một tối vẫn không hiểu, sao Tư Hải Minh lại biết Tư Viên Hãng đi tìm cô?
Chỉ có thể nói, đến chung cư cô sống cũng bị Tư Hải Minh kiểm soát, sao cô có thể ngóc đầu được…
Tiếng gõ cửa khiến cô quay lại thực tế.
“Vào đi”
Cửa mở ra, Trương Thiên Di đi vào: “Người bận rộn, làm phiền cô rồi sao?”
“Đâu có, ngồi đi. Sao lại rảnh mà qua đây thế?”
Trương Thiên Di thấy Đào Anh Thy định pha trà cho mình thì nói: “Thôi đừng, có đồ muốn đưa cô.”
Cô ta cầm một tờ thiếp mời đẹp đẽ đưa tới trước mặt cô.
Đào Anh Thy cầm lấy, mở ra, người được mời là Đào Anh Thy, người mời là Trương Thiên Di và một người đàn ông.
“Thế nào đớ? Chị sắp kết hôn hả?
“XI, kết hôn đâu? Chỉ là tôi đồng ý sự theo đuổi của người ta, sau đó chuẩn bị làm một partyl”
Đào Anh Thy bị hình thức long trọng của cô ta làm cho ngạc nhiên, đồng ý làm bạn gái người ta cũng phải làm party? Đúng là người có thực lực, muốn làm bao nhiêu cũng được.
“Sẽ không bị bận đâu, tối chủ nhật. Cô đừng từ chối đấy” Trương Thiên Di nói, sau đó nói: “Có thể đem theo người nhà!”
Đào Anh Thy cười cười: “Có phải ăn mặc long trọng không?”
“Chắc cũng phải mặc váy ấy nhỉ?”
“Được, tới lúc đó tôi xem trong đáy tủ có cái váy nào hợp không”
Bảy giờ tối chủ nhật, Đào Anh Thy cầm thiệp mời đi tới khách sạn tổ chức lễ Tổ chức ở một khoảng đất trống ở sau khách sạn, có hồ bơi, có khí cầu màu hồng, cạnh hồ bơi có sô pha, bàn có rượu, đồ ngọt….
Lúc Đào Anh Thy đi đã coi như bị muộn Cô còn tưởng không nhiều người, nhưng vừa nhìn, thấy người đi qua đi lại không hề ít