“Tư Viễn Hằng?”
“Vâng” Chương Vĩ nghï, giỏi quá, thế mà đoán được.
Tư Hải Minh ngắt điện thoại, đi xem camera lắp đặt ở chung cư của Đào Anh Thy lúc trước Cảnh đầu tiên là khi Đào Anh Thy đỡ Tư Viễn Hãng vào phòng, Tư Hải Minh không động đậy gì, điều chỉnh hơi thở đang đè nén của mình! Sự bức bối mới dịu đi ban nấy lại bùng lên!
Đố Tư Viễn Hằng ngồi lên sô pha, rót nước cho anh ta uống, hai người nói chuyện.
Anh không nghe được nội dung nói chuyện, cũng đoán được hai người họ đang nói gì!
Tư Viễn Hãng tới trước mặt Đào Anh Thy, nâng mặt cô lên, sau đó hai người ôm nhau, luồng khí lạnh trên người Tư Hải Minh thật đáng sợi Cả căn phòng như đóng băng!
Đây là nguyên nhân cô về chung cư trước sao?
Đây là lí do không cho anh chạm vào người sao?
Cô tiếp xúc riêng với Tư Viễn Hằng! Cho nên mới không cho anh chạm vào!
Tư Hải Minh nhìn camera hôm nay, lại xem của hôm qua, hôm trước nữa! Không có! Tại sao không có? Hai người họ còn có chỗ hẹn hò khác sao?
Cô phản bội anh?
Phản bội, khiến Tư Hải Minh thở hổn hển, mất kiểm soát.
Đồ đáng chết!
Không biết có phải chưa tầm hay không, Đào Anh Thy không buồn ngủ, đang cầm điện thoại chơi trò chơi thì màn hình có người gọi.
Đào Anh Thy ngẩn người, là Tư Hải Minh…
Anh ta đang làm gì? Có chuyện gì sao?
Nếu như có việc, sao không qua bên này mà lại gọi điện?
Cô khó hiểu, nghe máy: “Làm gì thế?”
“Sang đây!”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không cho anh chạm vào đâu” Đào Anh Thy vắn rất kiên trì “Hai phút, không muốn tôi ra tay với em trước mặt bọn trẻ thì qua đây cho tôi!”
Đào Anh Thy chưa kịp nói thì bên kia đã tắt máy.
Giọng của Tư Hải Minh như đang kìm nén điều gì, cách điện thoại cô cũng nhận ra sự bất an truyền tới!
Cô không biết Tư Hải Minh lại làm sao nữa?
Phản ứng đầu tiên của cô là có phải bản thân đã làm gì rồi?
Cô dám không qua đó không? Đương nhiên không dám!
Lời của Tư Hải Minh nói, cô không dám làm trái.
Đặc biệt là trước mặt bọn trẻ, Tư Hải Minh dám làm bất cứ chuyện gì?
Đào Anh Thy cổ vũ trái tim đang bất an của mình, đi tới phòng Tư Hải Minh.
Đi tới trước cửa, cô hít sâu một hơi, dường như muốn đào thải nỗi bất an đó đi.
Vừa gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Trước mắt Đào Anh Thy chao đảo, cả người bị kéo vào trong một cách thô lỗ.
Cửa sau lưng bị đá đánh rầm một tiếng Đào Anh Thy nhìn thấy con ngươi như ma quỷ của Tư Hải Minh thì hoảng hồn, lùi ra sau theo bản năng, lưng chẳng mấy chốc đã dán lên cánh cửa, đề phòng nhìn Tư Hải Minh: “Anh…anh làm gì đấy?”
Trên người anh ta chỉ có đồ tắm, chắc là mới tắm xong, lộ ra cơ thể cơ bắp rắn chắc, đặc biệt là vết xăm trên ngực, khiến cô hơi run rẩy…
Tư Hải Minh đi lên, nhìn cổ áo cô, lập tức xé rách.
“AI” Đào Anh Thy hoảng sợ, giấy giụa: “Tư Hải Minh, anh phát điên gì thế… hưm hưm”
Miệng Đào Anh Thy mở ra vì nói chuyện bị chiếm lấy, định quay mặt kháng cự theo bản năng, nhưng chỉ giây sau, mặt cô đã bị nắm lấy, cả người bị Tư Hải Minh ép chặt lên cánh cửa, không thể động đậy!
“Ưm, ưm, ưm!” Đào Anh Thy giơ tay đẩy anh nhưng vô ích!
Bỗng chốc, Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh lôi vào phòng ngủ, ném lên giường, “AI” Dù giường đàn hồi, mềm mại nhưng bị ném với lực mạnh thế, Đào Anh Thy vẫn đâu óc choáng váng! Chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tư Hải Minh lao tới như thú dữ, bóng đen trùm lấy cô: “AI Tư Hải Minh, anh dám động vào tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”