Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 813: Của ba tất




Bảo Nam chạy tới ôm lấy cổ cô, người Đào Anh Thy lắc lư một chút, sau đó lại có một đôi tay nắm lấy lưng cô từ phía sau!

“Mẹ ơi, mẹ, mẹ nhớ con không?” Bảo Vỹ hỏi

“Mẹ chắc chắn là nhớ con rồi!” Bảo Long hoan hô.

“Con cũng nhớ mẹ!” Bảo Hân nói.

“Nhớ.” Bảo My nói.

“Mẹ là của anh!” Bảo Nam nói Bảo An ngẩng đầu, giơ tay đòi bế: “Mamal”

Đào Anh Thy sao có thể ôm cùng lúc sáu đứa chứ! Nói thật, sinh bọn chúng đều là ôm lần lượt từng đứa, dù sao cô không được thiên bị, ôm một đứa rồi không ôm năm đứa còn lại chứt Vừa ngồi xuống, sáu đứa đã chen nhau.

lao vào lòng cô, Đào Anh Thy ôm lấy bọn chúng, trên mặt là nụ cười hài lòng.

Đào Anh Thy chưa kịp ăn cơm tối, nhà bếp làm thêm.

Ngồi trước bàn ăn, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy dùng bữa tối, sáu đứa nhóc đã ăn từ sớm đang chạy qua chạy lại, Bảo An chạy xuống dưới gầm bàn.

Bảo Nam rất nghịch ngợm, đứng ở trên ghế “Bảo Nam, cẩn thận ngã đó!” Đào Anh Thy lo lắng.

“Mẹ ơi, con sẽ không ngã đâu, con giỏi lắm!” Bảo Nam nhìn cô bằng ánh mắt long lanh.

“Có tin ba thu đồ chơi của con không?” Tư Hải Minh nạt.

“Con không muốn! Đồ chơi của con, không phải của ba!” Bảo Nam phản đối nhưng vô hiệu, vẫn bị người khác bế xuống. Đầu Bảo Nam gục lên người Đào Anh Thy: “Mẹ cũng là của con!”

Tư Hải Minh thản nhiên nhìn nó một cái, cái gì của con cơ? Của ba tất!

Bảo Long cũng chạy qua, nói: “Mẹ, con giúp mẹ”

Đào Anh Thy nói: “Cái này thì thôi đi, mẹ đang đói..” Rốt cuộc là anh đã cho Bảo My ăn bao nhiêu thế? Nhìn bụng của Bảo Long kìa, tròn quá đi.

Không chỉ bụng Bảo Long tròn, bụng đứa nào cũng tròn lẳn, rất đáng yêu.

Người giúp việc đưa sáu đứa trẻ ra khỏi nhà ăn, nhà ăn mới yên lặng nổi.

Đào Anh Thy lại mong chúng ầm ï ở đây, nhưng ánh mắt của Tư Hải Minh khiến người giúp việc không dám không nghe theo!

Đào Anh Thy buồn bực ăn cơm, dù có thế nào, cô vẫn không thể phớt lờ một người to đùng bên cạnh là Tư Hải Minh!

“Hình như hôm nay tan làm rất sớm!” Tư Hải Minh nói.

“Ừm, không có việc gì nên về sớm chứ”

Đào Anh Thy không biết ý anh ta thế nào.

Nói chung, mỗi câu nói đều có thể khiến cô đề cao cảnh giác!

Dù sao một tiếng trước cô và Tư Viễn Hãng đã gặp nhau.

“Về làm gì rồi?”

“Chả làm gì, vừa mới về không lâu” Sắc mặt cô bình thường, trong lòng lại đang nhảy nhót, cô đang nói dối! Lại nói dối thêm lần nữa!

Cô không thể đổi chủ đề, nếu không mỗi phản ứng nhỏ nhặt cũng sẽ bị Tư Hải Minh phát hiện ra ngay!

Người cô bỗng cứng lại, Tư Hải Minh dùng đầu kia của đũa đẩy căm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình: “Không làm gì mà lại không tới Minh Uyển? Trốn tôi sao?”

Người đàn ông này khiến cô không thể trốn tránh nổi! Lời này không hề khoa trương!

Cô không thể phản bác!

“Không trốn nổi!” Đào Anh Thy nói theo lời anh ta: “Nhưng chắc anh cũng hiểu, nếu không phải do con thì tôi vẫn trốn được một chút!”

Tư Hải Minh nhìn cô chằm chẳm: “Đúng là thế thật, tôi lại rất mong chờ đó”

Đào Anh Thy rất muốn nói một câu, nhàm chán!

Ăn cơm xong, Đào Anh Thy đi chơi với các con, dùng hành động để nói với Tư Hải Minh, cô tới đây là vì các con, không liên quan chút nào với anh ta hết!